Chu Dã suýt nữa thì bị sặc chết: “Cậu, lời này của cậu là có ý gì? Vợ cháu cắm sừng cháu khi nào? Thằng chó nào dám bịa đặt lung tung như vậy? Không có chuyện này.”
Ông Cố liếc nhìn cháu: “Người đó nói con bé đó đã có người thương, nhưng mà người đàn ông kia không thích con bé, con bé lấy cháu chẳng qua là để chọc giận người đàn ông kia, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Cái này…… Đúng là sự thật, nhưng vợ của cháu chưa từng cắm sừng cháu, lúc cô ấy lấy cháu thì vẫn là một cô gái trong sạch.”
Biểu cảm trên khuôn mặt ông Cố tốt hơn: “Thực sự không phải người tùy tiện?”
“Đương nhiên không phải!” Chu Dã nghiêm túc nói: “Cậu, cậu đừng tin những lời lung tung đó, mấy người kia lắm mồm thật, vợ cháu là một người hiếu thảo, cô ấy nghe cháu nói cậu thương cháu nhất, bảo cháu xách con thỏ sang đây cho cậu bồi bổ. Đúng rồi, cậu, vợ cháu có thai, được hơn ba tháng, gần bốn tháng rồi.”
Khuôn mặt ông Cố sáng sủa hơn, dừng hút thuốc: “Thật sao? Sao bụng lớn như vậy rồi mới nói.”
“Vợ cháu vẫn còn trẻ, không có kinh nghiệm, mãi đến lúc ba tháng đi bệnh viện kiểm tra mới biết, sau đó cháu cũng bận, nên mãi đến hôm nay mới đến báo tin vui cho cậu được.”
“Con bé thật sự bằng lòng cùng sống thật tốt với cháu ư?”
Ông cậu Cố thật sự rất vui vẻ. Ông cũng không quan tâm đến việc đứa cháu trai không đến đây báo tin vui trước mà ông chỉ nghĩ đến điều này.
Chu Dã khẽ gật đầu: “Thật ạ. Cậu à, cậu phải tin điều này. Cháu thật sự không dùng lời này để lừa gạt cậu. Khi nào ăn tết thì chúng cháu cũng sẽ đến đây thăm cậu.”
Nụ cười trên mặt ông cậu Cố càng sâu hơn: “Được. Đến lúc đó các cháu đến đây đi!”
Đứa cháu này của ông thật sự rất đáng thương. Lúc trước chỉ vì mẹ mình mà nó bán thân, gánh tội thay người khác và đi tù hai năm. Mặc dù cuối cùng bệnh viện cũng không cứu được mẹ nó, nhưng cháu ông thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
Sau khi ra ngoài thì nó lại bị đứa cháu lớn khốn nạn đó đuổi ra khỏi nhà. Dù thế nào thì ông cậu Cố cũng không thể để đứa cháu này của mình không có chỗ ở được.
Ông lập tức bảo hai đứa con trai đến để hỗ trợ làm gạch làm mộc. Dù rằng ông ở bên này cũng khó khăn, nhưng ông cũng cố gắng hết sức cho anh một chút tiền. Bởi vì nhớ kỹ lòng tốt này của ông, nên mỗi năm cháu ông đều đến đây thăm ông rất nhiều lần, và mỗi lần đều sẽ không đi tay không đến.
Đây là một đứa trẻ ngoan luôn nhớ ân huệ.
Nhưng ông cậu Cố vẫn luôn luôn lo lắng, bởi vì anh đã hai mươi hai tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, sắp trở thành một ông chú già độc thân rồi, lại không phải tình huống không thể cưới vợ giống như con trai thứ hai của ông, vậy thì làm sao ông ấy có thể không sốt ruột cho được? Lúc ấy khi ông gọi anh đến ăn cỗ cưới, thật ra ông đã bảo vợ bắt đầu thu xếp.
Nhưng mà cháu đằng ngoại thì vẫn là cháu đằng ngoại, rốt cuộc vẫn lợi hại. Nó cưới một cô vợ thanh niên trí thức, hiện tại đã có con, và sang năm đứa bé sinh ra thì nó đã có thể làm cha rồi!
“Sau này cháu cũng không thể giữ mãi bộ dạng thiếu đứng đắn nữa. Đã cưới vợ sinh con và làm cha thì trên vai đã có một phần trách nhiệm. Dù bản thân mình không ăn, thì vợ con cũng phải ăn, nên cháu phải làm việc thật chăm chỉ!” Sau khi ông cậu Cố vui mừng xong thì lập tức bắt đầu dặn dò.
Ông Cố liếc nhìn cháu: “Người đó nói con bé đó đã có người thương, nhưng mà người đàn ông kia không thích con bé, con bé lấy cháu chẳng qua là để chọc giận người đàn ông kia, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Cái này…… Đúng là sự thật, nhưng vợ của cháu chưa từng cắm sừng cháu, lúc cô ấy lấy cháu thì vẫn là một cô gái trong sạch.”
Biểu cảm trên khuôn mặt ông Cố tốt hơn: “Thực sự không phải người tùy tiện?”
“Đương nhiên không phải!” Chu Dã nghiêm túc nói: “Cậu, cậu đừng tin những lời lung tung đó, mấy người kia lắm mồm thật, vợ cháu là một người hiếu thảo, cô ấy nghe cháu nói cậu thương cháu nhất, bảo cháu xách con thỏ sang đây cho cậu bồi bổ. Đúng rồi, cậu, vợ cháu có thai, được hơn ba tháng, gần bốn tháng rồi.”
Khuôn mặt ông Cố sáng sủa hơn, dừng hút thuốc: “Thật sao? Sao bụng lớn như vậy rồi mới nói.”
“Vợ cháu vẫn còn trẻ, không có kinh nghiệm, mãi đến lúc ba tháng đi bệnh viện kiểm tra mới biết, sau đó cháu cũng bận, nên mãi đến hôm nay mới đến báo tin vui cho cậu được.”
“Con bé thật sự bằng lòng cùng sống thật tốt với cháu ư?”
Ông cậu Cố thật sự rất vui vẻ. Ông cũng không quan tâm đến việc đứa cháu trai không đến đây báo tin vui trước mà ông chỉ nghĩ đến điều này.
Chu Dã khẽ gật đầu: “Thật ạ. Cậu à, cậu phải tin điều này. Cháu thật sự không dùng lời này để lừa gạt cậu. Khi nào ăn tết thì chúng cháu cũng sẽ đến đây thăm cậu.”
Nụ cười trên mặt ông cậu Cố càng sâu hơn: “Được. Đến lúc đó các cháu đến đây đi!”
Đứa cháu này của ông thật sự rất đáng thương. Lúc trước chỉ vì mẹ mình mà nó bán thân, gánh tội thay người khác và đi tù hai năm. Mặc dù cuối cùng bệnh viện cũng không cứu được mẹ nó, nhưng cháu ông thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
Sau khi ra ngoài thì nó lại bị đứa cháu lớn khốn nạn đó đuổi ra khỏi nhà. Dù thế nào thì ông cậu Cố cũng không thể để đứa cháu này của mình không có chỗ ở được.
Ông lập tức bảo hai đứa con trai đến để hỗ trợ làm gạch làm mộc. Dù rằng ông ở bên này cũng khó khăn, nhưng ông cũng cố gắng hết sức cho anh một chút tiền. Bởi vì nhớ kỹ lòng tốt này của ông, nên mỗi năm cháu ông đều đến đây thăm ông rất nhiều lần, và mỗi lần đều sẽ không đi tay không đến.
Đây là một đứa trẻ ngoan luôn nhớ ân huệ.
Nhưng ông cậu Cố vẫn luôn luôn lo lắng, bởi vì anh đã hai mươi hai tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, sắp trở thành một ông chú già độc thân rồi, lại không phải tình huống không thể cưới vợ giống như con trai thứ hai của ông, vậy thì làm sao ông ấy có thể không sốt ruột cho được? Lúc ấy khi ông gọi anh đến ăn cỗ cưới, thật ra ông đã bảo vợ bắt đầu thu xếp.
Nhưng mà cháu đằng ngoại thì vẫn là cháu đằng ngoại, rốt cuộc vẫn lợi hại. Nó cưới một cô vợ thanh niên trí thức, hiện tại đã có con, và sang năm đứa bé sinh ra thì nó đã có thể làm cha rồi!
“Sau này cháu cũng không thể giữ mãi bộ dạng thiếu đứng đắn nữa. Đã cưới vợ sinh con và làm cha thì trên vai đã có một phần trách nhiệm. Dù bản thân mình không ăn, thì vợ con cũng phải ăn, nên cháu phải làm việc thật chăm chỉ!” Sau khi ông cậu Cố vui mừng xong thì lập tức bắt đầu dặn dò.
Danh sách chương