Nhìn bộ dạng hòa hợp của hai người thì Đổng Kiến hơi bất ngờ, chẳng qua anh ta cũng không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nói với Trần Tùng và Mã Quyên: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Đổng Kiến vừa đi, Trần Tùng không buồn nể nang gì, nhìn chằm chằm Mã Quyên: “Chuyện gì đây? Lúc nãy cô bảo đảm với tôi là Bạch Nguyệt Quý sẽ khiến mọi thứ rối tung lên không thể quay về được cơ mà?”

Mã Quyên buồn bực: “Tình huống hiện giờ nằm ngoài dự kiến của tôi, tôi còn tưởng rằng cô ta sẽ phá bỏ đứa nghiệt chủng trong bụng!”

Cô ta nói bóng nói gió bên tai người phụ nữ không có đầu óc Bạch Nguyệt Quý rằng hãy lên núi tìm nơi hoang vắng, để cô suy nghĩ lại xem có nên tiếp tục tình yêu với Đặng Tường Kiệt nữa hay không.

Mã Quyên nói xong câu đó còn nhìn chằm chằm vào bụng của Bạch Nguyệt Quý lắc đầu, thở dài, tỏ ý nếu như không có đứa con này thì tốt.

Trước đó Bạch Nguyệt Quý nghe lời cô ta, muốn khiến Đặng Tường Kiệt hối hận nên mới kết hôn với người đàn ông quê mùa theo đuổi cô là Chu Dã.

Chuyện lớn như kết hôn còn nghe theo lời cô ta thì chuyện nhỏ như phá bỏ đứa nghiệt chủng trong bụng khiến Bạch Nguyệt Quý thân bại danh liệt chẳng phải chỉ trong một giây sao? Cho nên cô ta tìm người nói với Chu Dã, để Chu Dã đến trước ngăn lại, sau đó gọi người đến thu dọn tàn cuộc.

Cô ta nghĩ xong hết rồi, chỉ không nghĩ đến Bạch Nguyệt Quý lại an toàn xuống núi.



“Cô còn nói sau khi cô ấy và thằng lưu manh kia kết hôn thì ngày nào cũng chịu dày vò đau khổ, sống một ngày dài bằng một năm, tôi thấy cô ấy và thằng nhà quê lưu manh kia sống rất tốt, đi đường xuống núi còn phải để hắn dìu!” Trần Tùng nói.

Mã Quyên nhìn bộ dáng ghen tỵ của anh ta.

Lúc trước, cô ta và Bạch Nguyệt Quý cùng xuống nông thôn, ở lại chỗ này làm thanh niên trí thức, Bạch Nguyệt Quý nhờ vẻ ngoài mà trực tiếp trở thành “một bông hoa” trong đội thanh niên trí thức, Trần Tùng cũng từng thổ lộ với cô nhưng bị Bạch Nguyệt Quý trực tiếp chế giễu, nói cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, không lấy cái gương mà soi lại mặt xem mình là loại người gì.

Sau đó anh ta vì yêu sinh hận với Bạch Nguyệt Quý.

“Ánh mắt của Bạch Nguyệt Quý bị sao vậy? Cô ấy coi loại người như cô thành chị em tốt, coi thằng nhà quê đó thành báu vật!” Chỉ có duy nhất thanh niên ưu tú như anh ta là không lọt được vào mắt cô!

Mã Quyên: “……” Muốn mắng chửi người.

Trần Tùng không kiên nhẫn nói: “Lần sau đưa tới thông tin chính xác hơn đi!”

Anh ta nói xong thì rời đi, để lại một mình Mã Quyên, cô ta thấy hôm nay đã làm việc vô ích, lại còn bị tên lưu manh Chu Dã kia để ý, đúng là mất nhiều hơn được, xem ra trong khoảng thời gian ngắn, cô ta không thể đi tìm Bạch Nguyệt Quý, sau một thời gian sẽ đến hỏi chuyện xảy ra hôm nay!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện