“Khụ khụ.” Cách vách truyền đến tiếng ho khan của Thôi phó doanh trưởng, Cố Bắc Đình quay đầu nhìn qua, Thôi phó doanh trưởng đang có hứng thú nhìn bọn họ.
“Anh mau đi.” Mộc Du Du trong nháy mắt đỏ mặt, trực tiếp đóng cửa lại.
Cố Bắc Đình nhìn cánh cửa đóng lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Được rồi, canh đậu xanh yêu thương này cơ đấy, buổi trưa cũng về nhà mà còn dính ngấy lại.” Thôi phó doanh trưởng cười đùa giỡn.
Cố Bắc Đình cũng không để ý tới anh ấy, sải bước đi về phía trước.
“À, cái tên này, chờ tôi nữa.” Thôi phó doanh trưởng đuổi theo, ôm bả vai Cố Bắc Đình nhỏ giọng nói: “Tôi nói không sai đúng chứ, cưới vợ so với độc thân tốt hơn đúng không?”
“Ừm.” Cố Bắc Đình không thể cãi lại gật đầu.
“Canh đậu xanh chia cho tôi một chút, buổi chiều vợ tôi làm trả lại cho cậu.” Thôi phó doanh trưởng nhìn chằm chằm bình nước trên tay Cố Bắc Đình.
“Không cho.” Cố Bắc Đình thu bình nước vào trong ngực.
“Trước kia sao lại không phát hiện cậu nhỏ mọn thế nhỉ?” Thôi phó doanh trưởng nhìn dáng vẻ bảo vệ khư khư này của anh nhịn không được líu lưỡi.
Cố Bắc Đình nhìn anh ấy, có thể giống nhau không?
Mộc Du Du đóng cửa viện lại, che mặt đỏ bừng của mình.
“Chị, chị ngại à.” Âm thanh của Tiểu Kê đến.
“Em thì biết cái gì?” Mộc Du Du bỏ tay xuống, đi đến sân sau nhìn mảnh đất Cố Bắc Đình đã cuốc xong
“Em không biết, em chỉ biết thiện cảm của chị đối với Cố Bắc Đình là 80 rồi.” Tiểu Kê vẫy móng vuốt trong không gian.
“Nhanh như vậy?”
“Chị, hôm nay mới là ngày thứ tư, chị thấy chị còn chưa bắt được Cố Bắc Đình, anh ấy đã bắt được chị.”
“Đều giống nhau, không kém.” Mộc Du Du không muốn rối rắm chuyện này, cô không phải là người kiêu ngạo.
Nếu thật sự thích Cố Bắc Đình, cô sẽ thản nhiên tiếp nhận, nhưng nếu Cố Bắc Đình không thích cô, đến lúc đó cô vẫn sẽ rời đi, sẽ không cưỡng cầu.
Nhìn sân sau được Cố Bắc Đình cuốc tơi đất, Mộc Du Du lộ ra nụ cười, người đàn ông này làm việc thật sự là vừa nhanh vừa tốt.
Lúc này, tiền viện vang lên tiếng gõ cửa.
“Đến đây!”Mộc Du Du bước nhanh tới mở cửa.
“Du Du.” Người tới là Lý Ngọc Mai.
“Chị Ngọc Mai.”
“Du Du, chị muốn đến thôn mua đồ, em có muốn đi cùng chị không?” Lý Ngọc Mai cười nói.
“Được, chị Ngọc Mai, vừa lúc em muốn đi mua chút hạt giống và hải sản, chị chờ em đi lấy sọt đã.” Mộc Du Du cười đáp.
“Được, không vội, chị đứng đây.” Lý Ngọc Mai nói.
Mộc Du Du cõng sọt xong đi theo Lý Ngọc Mai đến cửa khu nhà, còn có một quân tẩu khác đang chờ ở đây.
“Du Du, đây là vợ của trương chỉ đạo viên, tên là Lưu Thục Trân.” Lý Ngọc Mai giới thiệu.
“Du Du, cứ gọi chị Thục Trân là được, Trương Huy nhà chị từng hợp tác với Cố doanh trưởng.” Lưu Thục Trân diện mạo thanh tú, là khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.
“Chị Thục Trân.” Mộc Du Du ngọt ngào kêu một tiếng.
“Chúng ta đi thôi.” Lý Ngọc Mai một tay kéo Mộc Du Du, một tay kéo Lưu Thục Trân, ba người đi về phía thôn.
“Du Du, ngày đó em đến thành phố có gặp Vương Quế Hoa à?” Lý Ngọc Mai hỏi, hôm qua khi đón con tan học, chị ấy nghe người nhà nói.
“Ừm, cô ta nói gì sao?” Mộc Du Du hỏi.
“Anh mau đi.” Mộc Du Du trong nháy mắt đỏ mặt, trực tiếp đóng cửa lại.
Cố Bắc Đình nhìn cánh cửa đóng lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Được rồi, canh đậu xanh yêu thương này cơ đấy, buổi trưa cũng về nhà mà còn dính ngấy lại.” Thôi phó doanh trưởng cười đùa giỡn.
Cố Bắc Đình cũng không để ý tới anh ấy, sải bước đi về phía trước.
“À, cái tên này, chờ tôi nữa.” Thôi phó doanh trưởng đuổi theo, ôm bả vai Cố Bắc Đình nhỏ giọng nói: “Tôi nói không sai đúng chứ, cưới vợ so với độc thân tốt hơn đúng không?”
“Ừm.” Cố Bắc Đình không thể cãi lại gật đầu.
“Canh đậu xanh chia cho tôi một chút, buổi chiều vợ tôi làm trả lại cho cậu.” Thôi phó doanh trưởng nhìn chằm chằm bình nước trên tay Cố Bắc Đình.
“Không cho.” Cố Bắc Đình thu bình nước vào trong ngực.
“Trước kia sao lại không phát hiện cậu nhỏ mọn thế nhỉ?” Thôi phó doanh trưởng nhìn dáng vẻ bảo vệ khư khư này của anh nhịn không được líu lưỡi.
Cố Bắc Đình nhìn anh ấy, có thể giống nhau không?
Mộc Du Du đóng cửa viện lại, che mặt đỏ bừng của mình.
“Chị, chị ngại à.” Âm thanh của Tiểu Kê đến.
“Em thì biết cái gì?” Mộc Du Du bỏ tay xuống, đi đến sân sau nhìn mảnh đất Cố Bắc Đình đã cuốc xong
“Em không biết, em chỉ biết thiện cảm của chị đối với Cố Bắc Đình là 80 rồi.” Tiểu Kê vẫy móng vuốt trong không gian.
“Nhanh như vậy?”
“Chị, hôm nay mới là ngày thứ tư, chị thấy chị còn chưa bắt được Cố Bắc Đình, anh ấy đã bắt được chị.”
“Đều giống nhau, không kém.” Mộc Du Du không muốn rối rắm chuyện này, cô không phải là người kiêu ngạo.
Nếu thật sự thích Cố Bắc Đình, cô sẽ thản nhiên tiếp nhận, nhưng nếu Cố Bắc Đình không thích cô, đến lúc đó cô vẫn sẽ rời đi, sẽ không cưỡng cầu.
Nhìn sân sau được Cố Bắc Đình cuốc tơi đất, Mộc Du Du lộ ra nụ cười, người đàn ông này làm việc thật sự là vừa nhanh vừa tốt.
Lúc này, tiền viện vang lên tiếng gõ cửa.
“Đến đây!”Mộc Du Du bước nhanh tới mở cửa.
“Du Du.” Người tới là Lý Ngọc Mai.
“Chị Ngọc Mai.”
“Du Du, chị muốn đến thôn mua đồ, em có muốn đi cùng chị không?” Lý Ngọc Mai cười nói.
“Được, chị Ngọc Mai, vừa lúc em muốn đi mua chút hạt giống và hải sản, chị chờ em đi lấy sọt đã.” Mộc Du Du cười đáp.
“Được, không vội, chị đứng đây.” Lý Ngọc Mai nói.
Mộc Du Du cõng sọt xong đi theo Lý Ngọc Mai đến cửa khu nhà, còn có một quân tẩu khác đang chờ ở đây.
“Du Du, đây là vợ của trương chỉ đạo viên, tên là Lưu Thục Trân.” Lý Ngọc Mai giới thiệu.
“Du Du, cứ gọi chị Thục Trân là được, Trương Huy nhà chị từng hợp tác với Cố doanh trưởng.” Lưu Thục Trân diện mạo thanh tú, là khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.
“Chị Thục Trân.” Mộc Du Du ngọt ngào kêu một tiếng.
“Chúng ta đi thôi.” Lý Ngọc Mai một tay kéo Mộc Du Du, một tay kéo Lưu Thục Trân, ba người đi về phía thôn.
“Du Du, ngày đó em đến thành phố có gặp Vương Quế Hoa à?” Lý Ngọc Mai hỏi, hôm qua khi đón con tan học, chị ấy nghe người nhà nói.
“Ừm, cô ta nói gì sao?” Mộc Du Du hỏi.
Danh sách chương