“Có thể, thế giới bên ngoài có thể mang đồ vào, đồ trong nhà và hệ thống đều có thể mang đến hiện thực, bao gồm cả căn phòng vẫn có thể sử dụng như bình thường ký chủ cũng có thể tùy thời tiến vào căn phòng này.”

“Hiểu rồi, tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ đi.”

Nguyên chủ là người kinh đô ở Hoa Quốc, tên Mộc Du Du, 19 tuổi là một cô gái mồ côi, cũng là một giáo viên tiểu học mới đi làm một năm, cha mẹ đều là quân nhân, một năm trước đi làm nhiệm vụ qua đời.

Nguyên chủ có một người chồng từng gặp một lần, đúng vậy chỉ gặp qua một lần, hai người được đính hôn từ nhỏ, chồng cô tên là Cố Bắc Đình, làm lính ở quân khu phía đông, chức vị là doanh trưởng.

Lần duy nhất hai người gặp nhau là khi Cố Bắc Đình hoàn thành báo cáo kết hôn trở về kinh đô, hai người đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, nhận giấy chứng nhận kết hôn xong anh liền chạy về bộ đội.

Sở dĩ hai người được đính hôn từ nhỏ là bởi vì khi Mộc Du Du còn ở trong bụng mẹ, ba Mộc lúc làm nhiệm vụ đã cứu được cha Cố Bắc Đình một mạng, liền nửa đùa nửa thật đính hôn cho hai đứa nhỏ.

Một năm trước, cha mẹ Mộc gia cùng nhau hy sinh, cha Cố nhớ tới mối lương duyên này, buộc đứa con trai 26 tuổi còn chưa kết hôn phải thực hiện mối hôn sự, Cố Bắc Đình ban đầu không muốn, sau đó phải do ông Cố ra mặt, Cố Bắc Đình mới đồng ý.

Một năm sau khi vợ chồng nhà họ Mộc qua đời, Cố Bắc Đình và Mộc Du Du nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Sau khi Cố Bắc Đình trở về bộ đội đã theo yêu cầu của ông Cố xin cho Mộc Du Du tùy quân, theo kế hoạch nửa tháng sau Mộc Du Du sẽ đi tùy quân.

“Người này vừa cao to vừa đẹp trai, tuy rằng hơi lạnh lùng nhỉ.” Trong trí nhớ của nguyên chủ có dáng vẻ của Cố Bắc Đình.

Không thể không nói Cố Bắc Đình là kiểu mà Mộc Du Du thích, nhưng kết hôn với một người chưa từng gặp mặt, đổi lại là cô, cô cũng không tiếp nhận được.



“Cho nên nguyên chủ đi đâu? Mộc Du Du hỏi.

“Giống như ký chủ, nguyên chủ xuyên không rồi, nhưng sau khi gặp được hệ thống khác, cô ấy chủ động yêu cầu xuyên qua, bởi vì cô ấy sợ Cố Bắc Đình. Về phần xuyên đến đây thì hệ thống cũng không biết.” Hệ thống nói.

Mộc Du Du có ký ức của nguyên chủ, biết nguyên chủ là một cô gái yếu đuối, lớn lên trong bộ đội, quen nhìn người cứng rắn, xưa giờ cô ấy chỉ thích nam sinh có khí chất thư sinh.

Hôn nhân của quân nhân được bảo vệ, nhất là thời đại này, nếu Cố Bắc Đình vốn không muốn cưới nguyên chủ, việc này phải tìm anh để giải quyết, Mộc Du Du quyết định đi tùy quân đội trước, sau đó thương lượng chuyện này với Cố Bắc Đình, nếu thật sự không thể được thì làm vợ chồng giả hai năm trước, đến lúc đó mới ly hôn.

“Trông giống tôi thật đấy.”Mộc Du Du nhìn bản thân trong gương.

Cô gái trong gương có đôi mắt trong suốt sáng ngời, lông mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, làn da trắng nõn không tỳ vết lộ ra màu hồng nhạt, đôi môi mỏng manh mềm mại như cánh hoa hồng.

“Nhóc hệ thống, chị ra ngoài đây, sau này em gọi chị là được rồi, chị nên gọi em là gì đây nhỉ?”Mộc Du Du suy nghĩ một chút.

“Vậy gọi em là Tiểu Kê đi! Mộc Du Du cười nói.

“Tại sao?” Tiểu Kê mới có tên mới tò mò hỏi.

“Bởi vì em chính là Tiểu Kê lần đầu làm nhiệm vụ chứ sao.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện