Mộc Du Du vừa từ phòng Cố Bắc Đình đi ra, chợt nghe thấy cửa viện có động tĩnh, cô tiện tay cầm chổi nhà chính lên, đứng sau cửa nhà chính.

Lúc này, cửa nhà chính bị mở ra, Mộc Du Du nhắm mắt lại quét qua.

“Du Du, là tôi.” Thanh âm Cố Bắc Đình vang lên.

Mộc Du Du ngây người, chổi trong tay rơi xuống đất.

Cô quay đầu nhìn Về phía Cố Bắc Đình, trên người anh dính đầy vết máu, gương mặt cũng bẩn thỉu.

“Anh...Anh bị thương à?”Mộc Du Du sợ hãi, vội vàng đi tới đỡ Cố Bắc Đình.

Cố Bắc Đình nhìn thần sắc lo lắng của Mộc Du Du, trong lòng ấm áp, “Không sao, đây là máu của quân địch.”

“Thật sao?” Mộc Du Du đỡ Cố Bắc Đình đến phòng anh, lại dùng nước trong bình nước nóng rửa một chậu nước nóng.

Cố Bắc Đình trong phòng vừa vặn nhìn thấy bộ quần áo mới trên giường, khóe miệng anh nhếch lên ý cười.

“Anh cởi quần áo ra, để tôi kiểm tra xem.” Mộc Du Du bưng chậu nước tiến vào.

Cố Bắc Đình ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện hình như cô nghiêm túc, đành phải giơ tay cởi áo, lộ ra lồng ngực và cơ bụng cường tráng.

Mộc Du Du nuốt nước miếng, tuy rằng đã sớm xem qua, nhưng nhìn gần như vậy vẫn rất kích thích người khác.



Cố Bắc Đình cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, khóe miệng tươi cười càng tươi, bé con này đang ngại đấy mà.

Trước ngực Cố Bắc Đình có mấy vết thương, may mắn không sâu, hẳn là cọ xát nên trầy xước.

Mộc Du Du vắt khô khăn mặt đưa cho anh, bảo anh tự lau mặt trước, lại một lần nữa rửa chậu nước, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên ngực và bụng anh.

Đầu ngón tay cô chạm vào da thịt anh, khiến Cố Bắc Đình nhịn không được hít sâu một hơi.

“Sao thế, đau sao?”Mộc Du Du thấy Cố Bắc Đình nhíu mày, cho rằng miệng vết thương của anh đau, ân cần hỏi.

Cố Bắc Đình lắc đầu, “Không đau.”

Mộc Du Du lại lấy thuốc mỡ ra, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của Cố Bắc Đình.

Thuốc mỡ mát mẻ và rất thoải mái.

Vết thương của Cố Bắc Đình vốn nóng rát, nhưng sau khi bôi thuốc mỡ lập tức trở nên mát mẻ, vô cùng thoải mái.

“Đây là chống viêm giảm đau, hiệu quả rất tốt, “ Mộc Du Du giải thích.

Cố Bắc Đình gật đầu.

“Thời tiết quá nóng, tôi sẽ không băng bó cho anh, miễn cho bị viêm.”



Chờ xử lý xong vết thương cho anh, Mộc Du Du mới nhớ tới một chuyện, anh trễ như vậy mang thương tích trở về, nhất định còn chưa ăn cơm tối.

“Anh đói không? Tôi đi nấu đồ cho anh.”Mộc Du Du nói xong, liền chuẩn bị vào phòng bếp nấu cơm.

“Du Du.” Cố Bắc Đình gọi cô lại.

“Hả?” Mộc Du Du quay đầu nhìn về phía anh.

“Đây là quần áo cô làm giúp tôi sao?” Cố Bắc Đình đột nhiên mở miệng hỏi.

Mộc Du Du sửng sốt, không ngờ Cố Bắc Đình lại nhìn thấy nhanh như vậy.

Cô mỉm cười lúng túng, gật đầu, thừa nhận.

Lúc ấy làm không nghĩ gì, hôn nhân bọn họ vốn thỏa thuận, đầu óc nóng lên liền làm, “Nếu anh không thích, tôi...”

Cô vừa định nói cô liền lấy đi, Cố Bắc Đình lại giành trước nói, “Tôi rất thích, cám ơn!”

“À.” Mộc Du Du không biết nên nói cái gì, chỉ có thể xấu hổ đáp ứng, sau đó vào phòng bếp nấu cơm.

Đã quá muộn, Mộc Du Du chuẩn bị làm một bát mì.

Cố Bắc Đình trong phòng ôm quần áo Mộc Du Du làm nhếch khóe môi, trên quần áo mang theo mùi thơm nhàn nhạt, đã giặt qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện