Thấy cô bé khóc, Lộ Quế Anh trừng mắt nhìn con trai mình, vừa giúp cô bé lau nước mắt vừa dỗ: “Tóc xoăn thì sao nào? Bà ngoại thấy tóc xoăn rất đẹp. Đào Đào nhà chúng ta trắng trẻo như vậy, để tóc xoăn nhìn đáng yêu lắm nha.”
“Thật, thật ạ?” Cô bé nhìn về phía mẹ để xác nhận.
“Thật.”
Con gái ra ngoài một chuyến đột nhiên thay đổi kiểu tóc. Trần Phương Tú muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không hỏi gì cả, buồn cười nói: “Mới tí cái tuổi ranh mà con đã thích chưng diện rồi?”
Tiểu Lục Đào không nói lời nào, chỉ dùng bàn tay nhỏ múp míp sờ sờ tóc, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên.
Nhìn vẻ ghét bỏ trên gương mặt cô bé, hiển nhiên là không thể tiếp nhận được chuyện tóc xoăn trông rất đẹp.
Trần Bảo Khoa thấy vậy, không nhịn được trêu: “Đẹp chỗ nào? Sao cậu nhìn không ra?”
Cô bé dừng động tác lại, méo miệng muốn khóc.
Lộ Quế Anh bực mình, giơ tay đánh con trai một cái: “Con không chọc con bé khóc thì cả người khó chịu đúng không?"
Cuối cùng, nhờ có khoai lang khô mang về từ quan nội, Tiểu Lục Đào mới miễn cưỡng bị dụ dỗ. Miệng cắn một miếng, trong tay cầm hai củ khoai, trong túi còn cất nửa gói kẹo cao lương, ra ngoài tìm anh trai Lục Huy.
Ngoài phòng, hai anh em dí đầu vào nhau, nhỏ giọng chia sẻ đồ ăn ngon.
Trong phòng, Trần Phương Tú thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Mẹ, con muốn ra ở riêng.”
“Ở riêng?”
Lộ Quế Anh rất kinh ngạc, căn bản không nghĩ tới lại có một ngày nghe được từ này từ trong miệng cô con gái mềm mỏng nhà mình.
Trần Phương Tú gật đầu: “Dạ, ở riêng. Bà ta muốn bán con trai con, con không thể nào sống chung một chỗ với bà ta được nữa.”
“Em nghĩ chị nên ở riêng từ lâu rồi mới đúng.” Trần Bảo Khoa nói: “Từ khi không còn thấy tin của anh rể, một năm nay bà ta ngày càng quá đáng…”
Nghe nhắc đến con rể, Lộ Quế Anh vội vàng ngắt lời con trai, sợ anh ấy kích thích đến con gái.
Quả nhiên, vẻ mặt Trần Phương Tú tối sầm lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Chúng con và bọn họ vốn không sống chung một nhà, muốn chia ra cũng không khó, trong sân cắm một cây gậy, dùng cửa khác là được.”
“Con đã bị thương thành như thế thì phân kiểu gì? Để Tiểu Huy và Đào Đào hầu hạ con à?” Lộ Quế Anh nhíu mày.
Trần Bảo Khoa nghe vậy thì không vui: “Mẹ này, mẹ không tán thành chuyện chị con ở riêng hả? Trước kia mẹ có nói thế đâu.”
“Ai nói mẹ không tán thành?”
Lộ Quế Anh nguýt anh ấy một cái, nói: “Mẹ chỉ sợ chị con một mình sống không nổi, để chị con trở về cùng chúng ta trước, dưỡng lành cái chân rồi tính tiếp.”
Nhìn ý tứ này của bà, đúng là đồng ý chuyện chia nhà.
Trong lòng Trần Phương Tú ổn định lại, nói: “Trở về ở cũng được, nhưng trước khi đi phải chia xong nhà cái đã. Quốc Bình còn có vài thứ đang nằm trong tay mẹ chồng con, con muốn lấy lại để sau này còn tưởng niệm.”
Nói đến con rể Lục Quốc Bình, Lộ Quế Anh không nhịn được thở dài, vỗ về con gái, lặng lẽ an ủi.
Trong lúc nhất thời, hai mẹ con đều không nói chuyện, bầu không khí trong phòng có chút phiền muộn.
Trần Bảo Khoa thấy vậy, vội vàng nói sang chuyện khác: “Em thấy vết thương của chị, tốt nhất là vẫn nên đến bệnh viện khám xem đi.”
“Nên đến bệnh viện.” Lộ Quế Anh nói: “Vết thương ở đầu và chân, không khám mẹ cũng không yên tâm.”
“Vậy để con đi mượn máy kéo. Đi trễ không bằng đi sớm, nhanh một chút là có thể đến bệnh viện trước khi đóng cửa.”
Trần Bảo Khoa nói xong, hùng hùng hổ hổ đi ra cửa.
Kết quả vừa ra tới sân đã đụng phải Lục Quốc Phú đang cõng bà cụ Lục trở về, hai bên suýt nữa thì va vào nhau.
Thấy mấy người nhà họ Lục, Trần Bảo Khoa không thèm nể mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Quốc Phú.
Không ngờ anh ta lại không hề tức giận dù chỉ một chút, ngược lại còn chủ động lui về phía sau, nhường đường cho anh ấy.
Trần Bảo Khoa không khỏi buồn bực.
Thằng hai nhà họ Lục này bị gì vậy? Đổi tính rồi à? Trước kia nhìn thấy người nhà bọn họ, không phải anh ta sẽ bày ra dáng vẻ đại thiếu gia, đôi mắt hận không thể mọc trên đỉnh đầu hay sao?
Đại khái cũng phát hiện ra bộ dạng nhát gan của mình, Lục Quốc Phú ho nhẹ một tiếng, lấy lại khí thế: “Mày nhìn cái gì?”
Trần Bảo Khoa đang định đáp trả “Nhìn mày đấy thì sao”.
Tiểu Lục Đào cắn khoai lang khô đi tới, mập mờ hỏi: “Cậu út ơi, cậu đi đâu thế ạ?”
Lục Quốc Phú vừa trừng mắt đã run rẩy một cái, bịch - đánh rơi mẹ mình xuống đất.
“Thật, thật ạ?” Cô bé nhìn về phía mẹ để xác nhận.
“Thật.”
Con gái ra ngoài một chuyến đột nhiên thay đổi kiểu tóc. Trần Phương Tú muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không hỏi gì cả, buồn cười nói: “Mới tí cái tuổi ranh mà con đã thích chưng diện rồi?”
Tiểu Lục Đào không nói lời nào, chỉ dùng bàn tay nhỏ múp míp sờ sờ tóc, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên.
Nhìn vẻ ghét bỏ trên gương mặt cô bé, hiển nhiên là không thể tiếp nhận được chuyện tóc xoăn trông rất đẹp.
Trần Bảo Khoa thấy vậy, không nhịn được trêu: “Đẹp chỗ nào? Sao cậu nhìn không ra?”
Cô bé dừng động tác lại, méo miệng muốn khóc.
Lộ Quế Anh bực mình, giơ tay đánh con trai một cái: “Con không chọc con bé khóc thì cả người khó chịu đúng không?"
Cuối cùng, nhờ có khoai lang khô mang về từ quan nội, Tiểu Lục Đào mới miễn cưỡng bị dụ dỗ. Miệng cắn một miếng, trong tay cầm hai củ khoai, trong túi còn cất nửa gói kẹo cao lương, ra ngoài tìm anh trai Lục Huy.
Ngoài phòng, hai anh em dí đầu vào nhau, nhỏ giọng chia sẻ đồ ăn ngon.
Trong phòng, Trần Phương Tú thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Mẹ, con muốn ra ở riêng.”
“Ở riêng?”
Lộ Quế Anh rất kinh ngạc, căn bản không nghĩ tới lại có một ngày nghe được từ này từ trong miệng cô con gái mềm mỏng nhà mình.
Trần Phương Tú gật đầu: “Dạ, ở riêng. Bà ta muốn bán con trai con, con không thể nào sống chung một chỗ với bà ta được nữa.”
“Em nghĩ chị nên ở riêng từ lâu rồi mới đúng.” Trần Bảo Khoa nói: “Từ khi không còn thấy tin của anh rể, một năm nay bà ta ngày càng quá đáng…”
Nghe nhắc đến con rể, Lộ Quế Anh vội vàng ngắt lời con trai, sợ anh ấy kích thích đến con gái.
Quả nhiên, vẻ mặt Trần Phương Tú tối sầm lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Chúng con và bọn họ vốn không sống chung một nhà, muốn chia ra cũng không khó, trong sân cắm một cây gậy, dùng cửa khác là được.”
“Con đã bị thương thành như thế thì phân kiểu gì? Để Tiểu Huy và Đào Đào hầu hạ con à?” Lộ Quế Anh nhíu mày.
Trần Bảo Khoa nghe vậy thì không vui: “Mẹ này, mẹ không tán thành chuyện chị con ở riêng hả? Trước kia mẹ có nói thế đâu.”
“Ai nói mẹ không tán thành?”
Lộ Quế Anh nguýt anh ấy một cái, nói: “Mẹ chỉ sợ chị con một mình sống không nổi, để chị con trở về cùng chúng ta trước, dưỡng lành cái chân rồi tính tiếp.”
Nhìn ý tứ này của bà, đúng là đồng ý chuyện chia nhà.
Trong lòng Trần Phương Tú ổn định lại, nói: “Trở về ở cũng được, nhưng trước khi đi phải chia xong nhà cái đã. Quốc Bình còn có vài thứ đang nằm trong tay mẹ chồng con, con muốn lấy lại để sau này còn tưởng niệm.”
Nói đến con rể Lục Quốc Bình, Lộ Quế Anh không nhịn được thở dài, vỗ về con gái, lặng lẽ an ủi.
Trong lúc nhất thời, hai mẹ con đều không nói chuyện, bầu không khí trong phòng có chút phiền muộn.
Trần Bảo Khoa thấy vậy, vội vàng nói sang chuyện khác: “Em thấy vết thương của chị, tốt nhất là vẫn nên đến bệnh viện khám xem đi.”
“Nên đến bệnh viện.” Lộ Quế Anh nói: “Vết thương ở đầu và chân, không khám mẹ cũng không yên tâm.”
“Vậy để con đi mượn máy kéo. Đi trễ không bằng đi sớm, nhanh một chút là có thể đến bệnh viện trước khi đóng cửa.”
Trần Bảo Khoa nói xong, hùng hùng hổ hổ đi ra cửa.
Kết quả vừa ra tới sân đã đụng phải Lục Quốc Phú đang cõng bà cụ Lục trở về, hai bên suýt nữa thì va vào nhau.
Thấy mấy người nhà họ Lục, Trần Bảo Khoa không thèm nể mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Quốc Phú.
Không ngờ anh ta lại không hề tức giận dù chỉ một chút, ngược lại còn chủ động lui về phía sau, nhường đường cho anh ấy.
Trần Bảo Khoa không khỏi buồn bực.
Thằng hai nhà họ Lục này bị gì vậy? Đổi tính rồi à? Trước kia nhìn thấy người nhà bọn họ, không phải anh ta sẽ bày ra dáng vẻ đại thiếu gia, đôi mắt hận không thể mọc trên đỉnh đầu hay sao?
Đại khái cũng phát hiện ra bộ dạng nhát gan của mình, Lục Quốc Phú ho nhẹ một tiếng, lấy lại khí thế: “Mày nhìn cái gì?”
Trần Bảo Khoa đang định đáp trả “Nhìn mày đấy thì sao”.
Tiểu Lục Đào cắn khoai lang khô đi tới, mập mờ hỏi: “Cậu út ơi, cậu đi đâu thế ạ?”
Lục Quốc Phú vừa trừng mắt đã run rẩy một cái, bịch - đánh rơi mẹ mình xuống đất.
Danh sách chương