Khương Tri Tri kinh ngạc nhìn Phương Hoa: “Mang thai? Chuyện này không thể nào…”

Chu Tây Dã luôn rất cẩn thận trong chuyện này, hơn nữa, dù có mang thai đi nữa, phản ứng của cô bây giờ có phải là quá sớm không? Phương Hoa tính toán ngày kết hôn của Chu Tây Dã và Khương Tri Tri, rồi sờ trán cô: “Tính theo ngày thì giống như có thai rồi đấy. Con muốn ăn gì không? Mẹ đi làm chút bánh trôi cho con nhé?”

Nói xong liền đứng dậy, nhưng Khương Tri Tri kéo tay bà lại: “Mẹ, không cần đâu, có thể chỉ là bị trúng gió khi lên núi thôi. Con nghỉ một lát là được.”

Cô có một linh cảm rằng không phải là mang thai, chỉ là cơ thể không khỏe thôi.

Phương Hoa chỉ nghĩ rằng cô còn trẻ, chưa hiểu chuyện, nên vỗ nhẹ tay cô: “Con vào phòng nằm nghỉ trước đi, mẹ nấu cho con bát canh gừng giải cảm. Ngủ một giấc rồi hẵng nói.”

Khương Tri Tri vào phòng thay đồ ngủ, nằm xuống rồi uống hết một bát canh gừng nóng hổi mà Phương Hoa nấu. Bụng thì ấm lên, nhưng đầu vẫn cứ choáng váng.

Cảm giác như bị mất trọng lực, rất khó chịu.

Phương Hoa bảo cô cuộn chăn lại nằm nghỉ cho thật tốt.

Lúc đầu Khương Tri Tri ngủ không ngon, nhắm mắt nằm thật lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Vừa ngủ liền bắt đầu mơ, trong mơ toàn là những khung cảnh xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc, khiến cô có chút phân không rõ mình là chính mình hay là nguyên chủ?

Trong giấc mơ, cô ngồi trên vai Khương Chấn Hoa, trông chỉ khoảng ba bốn tuổi, làn da trắng hồng, khuôn mặt bầu bĩnh như búp bê.

Khung cảnh phía sau cũng rất chân thực, là một khu nhà tập thể, quần áo của Khương Chấn Hoa có chút cũ kỹ, khuỷu tay còn có miếng vá, nhưng nụ cười lại rất sảng khoái: “Để bố đưa Khương Tri Tri đi lái máy bay nào…”

Nói rồi cõng cô chạy quanh sân, làm cô cười khúc khích không ngừng.

Còn rất nhiều cảnh nữa, Khương Chấn Hoa gọi cô bé xíu xiu dậy ăn sáng, Tống Vãn Anh cầm một chiếc áo len nhỏ có hình thỏ trước ngực, cười hỏi cô có thích không.

Trong mơ, vợ chồng Khương Chấn Hoa còn rất trẻ, trong mắt, trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc.

Khương Tri Tri cảm thấy đứa trẻ hay làm nũng kia là chính mình, nhưng đồng thời lại giống như một người đứng ngoài quan sát tất cả.

Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, trở thành tiền tuyến chiến trường.

Giữa tiếng pháo đạn, cô dường như trông thấy Chu Tây Dã.

Anh bị thương rất nặng nhưng vẫn kiên trì trấn thủ ở vùng cao trên núi. Bên cạnh anh còn có những gương mặt quen thuộc, Vương Trường Khôn, Trương Triệu, thậm chí cả Thương Hành Châu.

Cô thấy Chu Tây Dã đưa một xấp tài liệu cho Thương Hành Châu: “Nhất định phải mang những thứ này về.”

Thương Hành Châu đầy máu, nước mắt lưng tròng, cầm tài liệu rồi rời đi.

Chu Tây Dã cùng đồng đội, trong tình huống thiếu thốn vũ khí, vẫn chặn được từng đợt tấn công của kẻ địch, nhưng cuối cùng từng người, từng người một ngã xuống dưới lá cờ.

Nước mắt Khương Tri Tri lã chã rơi xuống, cô muốn vươn tay đỡ lấy Chu Tây Dã toàn thân đẫm máu, nhưng lại phát hiện ngón tay mình không thể nào chạm vào anh.

Khi Chu Tây Dã gục xuống, cô thấy trong tay anh vẫn còn giữ một bức ảnh, chính là bức ảnh cô đã tặng anh, nay đã ngả màu ố vàng.

Cô thấy môi Chu Tây Dã mấp máy, dường như đang gọi “Tri Tri…”

Khương Tri Tri bịt chặt miệng, lao tới muốn ôm lấy anh, nhưng lại xuyên thẳng qua cơ thể anh, rơi vào một khung cảnh khác.

Trong phòng làm việc, Tưởng Đông Hoa rạng rỡ đứng trước bản đồ, cười âm hiểm, nói với người bên cạnh: “Biên Chiến, lần này Chu Tây Dã không thể quay về được nữa!”

Khương Tri Tri mắt đỏ hoe, căm phẫn đến cực điểm, vươn tay muốn bóp cổ Tưởng Đông Hoa, là bọn chúng đã hại c.h.ế.t Chu Tây Dã!

Nhưng cô vẫn không thể chạm vào Tưởng Đông Hoa dù chỉ một chút.

Người đàn ông bên cạnh Tưởng Đông Hoa cười nói: “Chuyện này phải cảm ơn bố vợ tốt của cậu. Thuốc cho Khương Tri Tri phải tăng liều thêm nữa, đừng bao giờ để cô ta tỉnh táo lại.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Tưởng Đông Hoa cười nhạt: “Yên tâm, có cô ta ở đây, Thương Thời Nghị và Thương Hành Châu mới chịu nghe lời. Sao tôi nỡ để cô ta gặp chuyện được chứ.”

Hai người cùng cười sảng khoái…

Trong đầu Khương Tri Tri rối tung cả lên, đầu đau như muốn nổ tung. Trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, g.i.ế.c c.h.ế.t Tưởng Đông Hoa!

Cô lao đến bóp cổ hắn hết lần này đến lần khác, thất bại rồi lại tiếp tục!

Lần nào cũng mang theo cơn giận dữ tột độ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nhất định phải khiến hắn chết!

“Tri Tri… Tri Tri…”

Khương Tri Tri cảm thấy có một bàn tay kéo mạnh cô lại, khiến cô rơi vào bóng tối, nhưng bên tai lại vang lên giọng nói vừa lo lắng vừa đầy tình cảm của Chu Tây Dã.

Ý thức dần quay trở lại, cô hiểu ra vừa rồi mình đã rơi vào một cơn ác mộng.

Cô khẽ động mí mắt, cố gắng mở mắt ra, liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Chu Tây Dã.

Ngây người một lúc, cô ngồi dậy, vươn tay ôm lấy cổ anh, cảm nhận làn da ấm áp và nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Giấc mơ kia… quá chân thật!

Khiến cô không thể không nghi ngờ rằng, ở kiếp trước, Chu Tây Dã đã hy sinh đúng như vậy.

Chỉ có một điều cô không giải thích được—tấm ảnh.

Hay là cô đã vô thức đưa cảm xúc hiện tại của mình vào giấc mơ?

Chu Tây Dã ôm Khương Tri Tri ngồi dậy, cẩn thận đắp chăn kín cho cô. Cảm nhận được người trong lòng vẫn đang run rẩy, anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô:

“Có phải gặp ác mộng nên sợ hãi không?”

Khương Tri Tri dụi mặt vào hõm cổ anh, cắn răng nói:

“Không phải sợ, mà là tức giận.”

Trong mơ, cô khóc đến rơi nước mắt, nhưng bây giờ, khi ôm chặt Chu Tây Dã, cô vừa thấy may mắn, vừa tràn đầy phẫn nộ.

Chu Tây Dã thật sự bị cô làm cho hoảng sợ.

Vừa nãy, cô vừa giận vừa lo, nước mắt không ngừng rơi, nhưng lại nghiến chặt răng như đang cố làm gì đó.

Anh hôn nhẹ lên má cô: “Không sao đâu, chỉ là giấc mơ thôi, tất cả đều là giả.”

Khương Tri Tri vẫn bực bội: “Em mơ thấy Tưởng Đông Hoa làm quan, sau đó bày mưu hại anh. Đúng rồi, em còn mơ thấy Biên Chiến nữa, anh ta không chết, còn hợp tác với Tưởng Đông Hoa để hại anh.”

Chu Tây Dã bất ngờ.

Dù sao chuyện Biên Chiến chưa chết, bên ngoài căn bản không ai biết.

Mà Khương Tri Tri lại có thể mơ thấy!

Anh vỗ nhẹ lưng cô: “Không thể nào đâu, Tưởng Đông Hoa và Biên Chiến chưa từng có liên hệ, hơn nữa Biên Chiến đã hy sinh rồi. Nếu họ muốn hợp tác thì trừ khi Tưởng Đông Hoa xuống đó tìm hắn ta.”

Câu nói này khiến Khương Tri Tri bật cười: “Cũng đúng ha. Em thật kỳ lạ, sao lại có thể mơ thấy hai người đó cùng nhau chứ?”

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng cô lại mơ hồ cảm thấy, giấc mơ này không hề đơn giản.

Chu Tây Dã kiên nhẫn an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, giấc mơ vốn dĩ không có căn cứ mà.”

Khương Tri Tri tựa vào lòng anh, bình tĩnh lại một lúc, vẫn còn hơi khó chịu nhưng đỡ hơn lúc chiều nhiều.

Đột nhiên nhớ đến hiểu lầm của Phương Hoa, cô nói:

“Em không khỏe, mẹ còn tưởng em mang thai…”

Chu Tây Dã cũng không chắc chắn lắm: “Có dùng biện pháp rồi, chắc không phải có thai đâu.”

Khương Tri Tri suy nghĩ một chút, dựa vào anh nói:

“Em chưa muốn có con bây giờ. Chúng ta đợi vài năm nữa được không?”

Cô phải tránh năm Chu Tây Dã xảy ra chuyện. Trước đó, cô cũng phải cố gắng học hỏi thật nhiều.

Chu Tây Dã không phản đối: “Không cần vội, em vẫn đang đi học, sau này tính tiếp.”

Anh cũng nghĩ rằng Khương Tri Tri còn trẻ, không nên bị một đứa trẻ trói buộc.

Phương Hoa bưng một bát bánh trôi đến, vừa hay đứng ngoài cửa nghe được cuộc trò chuyện của hai vợ chồng trẻ, liền sững người một lúc.

Bà lặng lẽ bưng bát bánh trôi rời đi.

Khương Tri Tri ngồi nghỉ thêm một lát rồi ra ngoài, rửa mặt xong đi vào phòng khách, liền thấy Phương Hoa đang ngồi trên sô pha với sắc mặt không mấy vui vẻ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện