Lâm Nhị Điền nhất thời tỉnh ngộ, phải đó, đây đâu không phải nhân tình Ái Phân cho bọn họ, tại sao phải cảm ơn đám nhà anh cả chứ.

Không chỉ có cháu gái Ái Phân này xấu xa, anh cả cũng một bụng nước xấu! Lâm Đại Điền nhất thời nói không nên lời.

“Cháu muốn năm trăm đồng, nếu cho thì cháu sẽ giấu chuyện này đến cả lúc chui vào quan tài nữa, bằng không bà nội bác cả, chị Ái Phân bất nhân đến lúc đó đừng trách cháu bất nghĩa.”

Bà Lâm chỉ cảm thấy ngực như bị bắp chặt, một lúc lâu sau mới phun ra một câu, “Cho mày!”

“Nhưng mẹ, con nào có...” Lâm Đại Điền đang định bán thảm thì bị mẹ già trừng mắt một cái, nhất thời phẫn nộ, “Bác cả phải gom góp tiền, ngày mai Triệu gia mới đưa lễ vật tới đây, chiều mai bác đưa cho cháu là được chứ gì?”

Lâm Nhan vươn tay, “Trước tiên đặt cọc cho cháu một trăm đồng đã, còn lại bốn trăm buổi chiều mai cho cháu.”

Dáng vẻ hợp tình hợp lý này của cô khiến hai vợ chồng Lâm Đại Điền tức giận đến mức muốn xuất thế nhị phật thăng thiên, lúc trở về phòng một hồi lâu mới cầm mười tấm vé hơi cũ điểm cho Lâm Nhan.

Bọn họ còn đếm đủ ba lần, sợ đếm nhầm đưa cho cô nhiều hơn.

Lâm Nhan tức chết người không đền mạng, cười nhét vào trong túi, “Cám ơn bác, nhớ buổi chiều mai cho đưa nốt cho cháu bốn trăm đồng.”



Lâm Đại Điền nhìn người cầm tiền đi ra ngoài, theo bản năng hỏi: “Cháu làm gì đấy?”

“Yên tâm, trước khi bác hủy ước, cháu sẽ không tiết lộ bất cứ việc gì ra bên ngoài, cháu đoán chừng bà nội và chị Ái Phân lúc này cũng không muốn nhìn thấy cháu đâu, cháu đi ra ngoài hít thở không khí giải sầu.”

Nói xong xoay người đi, không thèm ở lại lâu.

Trong đại viện Lâm gia nhất thời lâm vào một trận náo nhiệt quỷ dị, Lâm Đại Điền nắm lấy lỗ tai Lâm Ái Phân xách cô ta vào trong phòng giáo huấn.

Hai vợ chồng Lâm Nhị Điền và Lý Thái Hà còn có chút chưa kịp phản ứng, một hồi lâu mới nói: “Ông nói xem Nhan Nhan làm cái gì vậy?”

Lâm Nhan bị cha mẹ nhớ nhung theo trí nhớ đi tới đại viện thanh niên trí thức bên này.

Những thanh niên trí thức khác trong đại viện không biết đi làm cái gì, lúc này chỉ có thanh niên trí thức Tùy một mình ở đây.

Hơn nữa còn đang giặt quần áo.

Áo sơ mi trắng sau khi bị dính bẩn, thanh niên chuyên chú chà xát trên tấm vải.

Đàn ông chuyên chú làm việc quả nhiên là đẹp trai nhất nha.



Lâm Nhan ho nhẹ một tiếng, khiến người đang giặt quần áo ngẩng đầu lên.

Khách mời bất ngờ.

Tùy Sâm nhớ tới chuyện sáng nay, bàn tay đặt bên ngoài chậu rửa mặt không khỏi nắm lấy tấm vải.

“Anh giặt quần áo à.”

“Ừm.”

Lâm Nhan nhìn người tích chữ như vàng, “Anh không hỏi tôi tới làm gì hả?”

Tùy Sâm biết nghe lời phải hỏi cô, “Cô đến đây có việc gì à?”

Thanh niên trí thức mặt cực kỳ anh tuấn, mũi cao mắt thâm cực kỳ ngay thẳng, Lâm Nhan càng nhìn càng thích, “Hỏi anh một câu?”

Tùy Sâm cho tới bây giờ là học sinh giỏi, “Hỏi gì?”

“Thanh niên trí thức Tùy, anh muốn lấy vợ không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện