“Không phải như vậy thì là cái gì?” Lâm Nhan móc ra một trăm đồng kia, “Mẹ, mẹ trả lại tiền cho bác, chúng ta hiện tại đến nhà Triệu doanh trưởng, nói hết chuyện của chị Ái Phân với anh ta đi. Con sẽ nghe lời mẹ gả cho Lưu Tòng Quân!”
Nói xong Lâm Nhan liền kéo Lý Thái Hà đi ra ngoài.
Còn chưa tới cửa, cửa phòng đã từ bên ngoài đẩy ra.
Lâm Thủy và vợ Khổng Phượng Chi bước vào.
Hai người hiển nhiên nghe thấy trong phòng đang cãi nhau cái gì, Khổng Phượng Chi vội vàng mở miệng an ủi Lâm Nhan, “En gái, em đừng nóng với mẹ, mẹ cũng chỉ vì tốt cho em mà thôi.”
Trong lúc nói chuyện, Khổng Phượng Chi cầm tờ tiền trên bàn nhét vào trong túi Lâm Nhan, “Chị dâu biết chuyện này ấm ức cho em, chị thương lượng với anh em rồi, chờ khi em và thanh niên trí thức Tùy kết hôn, hai chúng ta khẳng định sẽ cho em thêm tiền áp đáy hòm, để em gái nở mày nở mặt mà kết hôn.”
Khổng Phượng Chi cũng không phải kẻ ngốc, chị ta dù thèm 500 đồng cũng không thể nhớ thương nha. Huống chi sau này vào huyện thành làm công nhân, năm trăm đồng này không phải chỉ tương ứng với mấy tháng lương thôi à, cần gì phải làm khó nhau chứ? Về phần việc Lâm Nhan nhất quyết phải gả cho Tùy Sâm, Khổng Phượng Chi cũng có thể hiểu, một bên là Lưu Tòng Quân gãy răng h, một bên là nhà văn hóa lông mày rậm mắt to thanh niên trí thức Tùy.
Kẻ ngốc biết cũng biết phải chọn như nào.
Trong viện, Lâm Ái Phân đi đến dưới cửa sổ liền nghe được giọng nói mừng cực mà khóc bên trong, “Vẫn là chị dâu thương em, sau này em và Tùy Sâm kết hôn, chị dâu nhất định phải uống thêm hai chén rượu mừng.”
Lâm Ái Phân nghe nói vậy bĩu môi, cứ vui mừng đi, nhưng sẽ vui mừng không được mấy ngày đâu.
Chờ sau khi sau này đi theo Tùy Sâm đến nơi chim không thèm mổ, ngày tháng khổ sở vẫn còn dài lắm.
Tùy Sâm lớn lên đẹp trai, nhưng dáng vẻ đẹp thì có ích lợi gì, có thể ăn cơm được sao?
Kiếp trước sau khi Lâm Nhan tòng quân, không mấy ngày sau, cô ta gặp Tùy Sâm, người đứng đó cầm một phong thư xuất thần cũng không mang theo nhìn dưới chân. Lâm Ái Phân thích dáng vẻ của anh nên rất bất chấp liền nhào tới, vừa vặn bị người trong thôn nhìn thấy hai người lăn lộn cùng một chỗ.
Cô ta một khóc hai nháo không chịu, ngày hôm sau đã đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với Tùy Sâm.
Sở dĩ Lâm Ái Phân gả cho Tùy Sâm, còn không phải cô ta nhìn những thanh niên trí thức khác lục tục trở về thành, nghĩ thầm Tùy Sâm cũng có thể trở về hay sao, đến lúc đó dẫn mình về thành sống tốt, cô ta sẽ không còn phải làm công việc đồng áng bị gió thổi phơi nắng nữa.
Chỉ là Lâm Ái Phân không ngờ rằng, vừa mới kết hôn đã nghênh đón tin tức ác mộng kéo dài mười năm của cô ta ——
Tùy Sâm muốn đi theo người cha phản động quyền lực học thuật của mình đi xây dựng hải đảo.
Hòn đảo mà chim không thèm ỉa, chỉ có gió và mặt trời đã trở thành ngôi nhà mới của cô ta.
Nói xong Lâm Nhan liền kéo Lý Thái Hà đi ra ngoài.
Còn chưa tới cửa, cửa phòng đã từ bên ngoài đẩy ra.
Lâm Thủy và vợ Khổng Phượng Chi bước vào.
Hai người hiển nhiên nghe thấy trong phòng đang cãi nhau cái gì, Khổng Phượng Chi vội vàng mở miệng an ủi Lâm Nhan, “En gái, em đừng nóng với mẹ, mẹ cũng chỉ vì tốt cho em mà thôi.”
Trong lúc nói chuyện, Khổng Phượng Chi cầm tờ tiền trên bàn nhét vào trong túi Lâm Nhan, “Chị dâu biết chuyện này ấm ức cho em, chị thương lượng với anh em rồi, chờ khi em và thanh niên trí thức Tùy kết hôn, hai chúng ta khẳng định sẽ cho em thêm tiền áp đáy hòm, để em gái nở mày nở mặt mà kết hôn.”
Khổng Phượng Chi cũng không phải kẻ ngốc, chị ta dù thèm 500 đồng cũng không thể nhớ thương nha. Huống chi sau này vào huyện thành làm công nhân, năm trăm đồng này không phải chỉ tương ứng với mấy tháng lương thôi à, cần gì phải làm khó nhau chứ? Về phần việc Lâm Nhan nhất quyết phải gả cho Tùy Sâm, Khổng Phượng Chi cũng có thể hiểu, một bên là Lưu Tòng Quân gãy răng h, một bên là nhà văn hóa lông mày rậm mắt to thanh niên trí thức Tùy.
Kẻ ngốc biết cũng biết phải chọn như nào.
Trong viện, Lâm Ái Phân đi đến dưới cửa sổ liền nghe được giọng nói mừng cực mà khóc bên trong, “Vẫn là chị dâu thương em, sau này em và Tùy Sâm kết hôn, chị dâu nhất định phải uống thêm hai chén rượu mừng.”
Lâm Ái Phân nghe nói vậy bĩu môi, cứ vui mừng đi, nhưng sẽ vui mừng không được mấy ngày đâu.
Chờ sau khi sau này đi theo Tùy Sâm đến nơi chim không thèm mổ, ngày tháng khổ sở vẫn còn dài lắm.
Tùy Sâm lớn lên đẹp trai, nhưng dáng vẻ đẹp thì có ích lợi gì, có thể ăn cơm được sao?
Kiếp trước sau khi Lâm Nhan tòng quân, không mấy ngày sau, cô ta gặp Tùy Sâm, người đứng đó cầm một phong thư xuất thần cũng không mang theo nhìn dưới chân. Lâm Ái Phân thích dáng vẻ của anh nên rất bất chấp liền nhào tới, vừa vặn bị người trong thôn nhìn thấy hai người lăn lộn cùng một chỗ.
Cô ta một khóc hai nháo không chịu, ngày hôm sau đã đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với Tùy Sâm.
Sở dĩ Lâm Ái Phân gả cho Tùy Sâm, còn không phải cô ta nhìn những thanh niên trí thức khác lục tục trở về thành, nghĩ thầm Tùy Sâm cũng có thể trở về hay sao, đến lúc đó dẫn mình về thành sống tốt, cô ta sẽ không còn phải làm công việc đồng áng bị gió thổi phơi nắng nữa.
Chỉ là Lâm Ái Phân không ngờ rằng, vừa mới kết hôn đã nghênh đón tin tức ác mộng kéo dài mười năm của cô ta ——
Tùy Sâm muốn đi theo người cha phản động quyền lực học thuật của mình đi xây dựng hải đảo.
Hòn đảo mà chim không thèm ỉa, chỉ có gió và mặt trời đã trở thành ngôi nhà mới của cô ta.
Danh sách chương