Tùy Sâm nhìn Lâm Nhan thần sắc mệt mỏi, biết cô ngồi xe lửa vất vả, hạ thấp giọng nói cùng mấy thanh niên trí thức khác hàn huyên, nghĩ trước hết tận khả năng tìm hiểu tình huống bên này.

Đang nói, dư quang chú ý tới Lâm Nhan che miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch.

Phạm Viện Triều thấy thế trợn tròn mắt, “Buồn nôn hả, Tiểu Lâm có rồi sao?”

Lần này bác lái thuyền ngược lại nói một câu bọn họ có thể nghe hiểu, “Chắc say thuyền mà thôi.” Loại tình huống này chú ấy gặp quá nhiều rồi.

Lâm Nhan: “...”

Cảm ơn, người ở phía trước thuyền Quỳnh Đảo, say sóng say biển, người lạ chớ quấy rầy.

Cô, người hào hùng muốn xây dựng hải đảo, thế nhưng say sóng thậm chí còn say biển. Nhìn thấy biển rộng lớn liền cảm thấy chóng mặt.

Những ngày sau này sống kiểu gì đây hả!

Từ bến phà Từ Văn đến bến tàu Dừa Thành cách gần năm mươi dặm trên biển, tuy người lái thuyền là một tay lão làng, nhưng cũng phải xóc nảy trên biển này một tiếng rưỡi.

Lâm Nhan choáng váng đầu óc, dứt khoát nhắm mắt lại ngã trên người Tùy Sâm, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt đánh giá mấy người khác.

Không quan tâm gì cả.



Nhưng tò mò thì có đó.

Một cô gái say sóng say biển, đến đảo này làm gì? Đến để kéo chân người ta à.

Nhìn thấy sắc mặt Lâm Nhan tái nhợt, nam thanh niên trí thức hải quân vốn có vài phần hảo cảm với cô còn có chút đau lòng, chờ nhìn thấy Lâm Nhan dựa vào Tùy Sâm, hảo cảm kia không còn sót lại chút gì, thậm chí còn hừ lạnh một tiếng, “Đồng chí Tiểu Lâm, đồng chí Tiểu Lâm sau này đừng không phục nữa, kéo nát thân thể.”

Trong giọng nói lộ ra vài phần không tốt.

Trung thành với nhan sắc, Phạm Viện Triều là người đầu tiên không vui, “Mới đến nước và đất không phục không phải là chuyện bình thường sao? Lâm Nhan là người phương Bắc khô vịt chưa từng thấy biển, say sóng sao? Có khó khăn vượt qua là được rồi, đồng chí hải quân, đồng chí hải quân, đồng chí không đoàn kết, hữu nghị đồng chí thì thôi, còn nói những lời mát mẻ, là muốn phá hoại sao? Chẳng lẽ anh là phần tử địch đặc ẩn giấu?”

Lời này vừa nói ra miệng, bầu không khí trên thuyền nhỏ nhất thời khẩn trương hẳn lên.

Sau khi kiến quốc nhiệm vụ bắt đặc vụ này chưa từng dừng lại.

Phạm Viện chụp cho đồng chí kia cái nồi to sụ thế, trên mặt hải quân mất đi huyết sắc, “Cô, cô nói bậy cái gì.”

“Tôi có nói bậy hả? Vậy anh nhìn thấy Lâm Nhan không thoải mái không quan tâm cũng thôi. Tại sao lại ở chỗ này âm dương quái khí? Tưởng tôi bị điếc không nghe ra hay gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện