Bà Lâm sinh hai trai hai gái, con gái lớn Lâm Đại Hà gả vào thành, sau đó dưới sự an bài của chồng mình làm công nhân, con gái nhỏ Lâm Tiểu Hà thì gả đến huyện kế bên.

Nhà góa phụ mang theo bốn đứa nhỏ sinh hoạt không dễ dàng, hai đứa con trai Lâm Đại Điền cùng Lâm Nhị Điền cũng không dám nói chuyện chia nhà với mẹ già, điều này dẫn đến hai nhà gần hai mươi người đều ở trong một viện.

Đương nhiên bốn đời đồng đường của người ta ở nông thôn chen chúc trong một viện cũng không phải chuyện gì lạ, đây thậm chí còn là chuyện vui trong nhà, dù sao trường thọ phú quý mà.

Lâm gia có hơn mười người, trong nhà nói nhất một không hai tự nhiên không phải bà Lâm.

Lúc này lão lão vừa mở miệng, Lâm Ái Phân liền biết bà già này cuối cùng cũng không nghiêng về phía Lâm Nhan nữa, nhất thời tiến lại gần thân thiết nâng cánh tay bà ta: “Bà đừng tức giận, Lâm Nhan chính là trong lúc nhất thời hồ đồ, cũng may hiện tại không sao nữa rồi.”

May mà còn có đứa nhỏ ngoan Ái Phân, bằng không khuôn mặt già nua của bà ta đều bị con ranh nhà lão nhị này vứt hết!

Vỗ vỗ tay Lâm Ái Phân, ngữ khí bà Lâm đều ôn nhu hơn rất nhiều, “Vừa rồi hai chị em mấy đứa nói cái gì đấy.”

Lâm Ái Phân nháy mắt mấy cái, “Triệu doanh trưởng nói hôn sự này cứ làm đơn giản, mời người của hai nhà cùng ăn một bữa cơm là được, cháu vốn muốn mời Lâm Nhan cùng đi, tuy nói lúc trước là em ấy và Triệu doanh trưởng... Nhưng người ta ở nông thôn quanh năm cũng chỉ ăn thịt thừa, ngày đó khẳng định có thịt ăn, cũng dính tanh mà.”

Bà Lâm rất là hài lòng với sự hiểu biết của cháu gái này, đứa nhỏ như vậy gả cho Triệu doanh trưởng sẽ không gây phiền toái gì.



“Cháu gái ngon, làm khó cháu còn nghĩ cho con gái.

Lâm Ái Phân có chút ngượng ngùng, nhanh chóng liếc mắt nhìn Lâm Nhan, “Cơ mà Lâm Nhan nói, muốn gọi thanh niên trí thức Tùy cùng đi, nói cái gì sớm muộn gì cũng ngang hàng với Triệu doanh trưởng, sớm chốc lát quen biết cũng tốt.”

Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng quả thực là muỗi hừ hừ.

Sắc mặt Bà Lâm nhất thời không tốt cho lắm, “Lâm Nhan, mày có phải muốn chọc tức bà già này hay không!”

Mắt thấy Lâm Ái Phân ở trước mặt mình đùa bỡn thị phi, Lâm Nhan thật sự nghĩ không ra chị em họ nhà này rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì.

Cũng không thể kiêng kỵ cô xinh đẹp rồi được gả cho Triệu doanh trưởng, có thể tùy quân làm mẹ kế cho người ta chứ? Mặc kệ là cái gì, cái việc chịu thiệt Lâm Nhan trước giờ đều không làm.

“Bà nội nói lời này cháu đây không gánh nổi, trước mặt bà liền hỏi một câu, chị Ái Phân chị nói Tùy Sâm bệnh nặng trong mộng đều gọi tên em, em ngược lại muốn hỏi một câu sao chị biết rõ chuyện của thanh niên trí thức Tùy như vậy, còn có vì sao em đi qua liền ngất xỉu, đừng bảo là chị cho em uống thuốc ngủ chứ?”

Thuốc ngủ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện