Có hai quân nhân chính trực hiên ngang như Hàn Thành và Triệu Tiên Phong đi trên đường lớn, ngưu quỷ xà thần cũng sẽ tự nhiên nhượng bộ lui binh.

Sau này Hàn Thành ở phía trước đấu tranh anh dũng bảo vệ quốc gia, cô sẽ chăm sóc tốt các con của anh, quản lý tốt hậu phương lớn của anh, đi bước nào hay bước ấy đi.

“Bé con, mẹ bế lâu quá thấy hơi tay đau rồi, con có thể để cha bế một lúc được không?” Đứa trẻ gầy gò không nặng chút nào, ngược lại cũng không phải Tô Tiếu Tiếu đau tay thật, Bánh Đậu nhỏ quá dán cô không nhận cha nên phải tranh thủ thời gian để cha con bọn họ bồi dưỡng tình cảm một chút.

Triệu Tiên Phong không hiểu gì còn giơ tay một cách ngớ ngẩn: “Nào nào nào cháu trai, để chú ôm chút nào.”

Tô Tiếu Tiếu tránh tay của anh ta: “Anh đi bế Cơm Nắm đi, để Hàn Thành bế Bánh Đậu.”

Cô nhìn vào đôi mắt của đứa trẻ một cách chân thành và quan sát cậu bé: “Cha cũng rất thích Bánh Đậu nhỏ, rất muốn bế Bánh Đậu nhỏ đó, mẹ sắp xếp như vậy con đồng ý chứ?”

Bánh Đậu nhỏ trề môi, cậu bé thích mẹ, vốn không định đồng ý nhưng nghĩ mẹ đau tay nên chỉ đành tủi thân gật đầu.

Tô Tiếu Tiếu giao bé con cho Hàn Thành, Bánh Đậu Nhỏ ở trong lòng Hàn Thành nhưng đôi mắt lại thi thoảng nhìn chằm chằm vào Tô Tiếu Tiếu như thể chỉ sợ cô chạy mất.

Tô Tiếu Tiếu kiễng chân xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, cười bảo: “Bé con thật ngoan.”

Đồng thời cô cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô lo lắng Bánh Đậu nhỏ suốt thời gian dài bị bắt nạt sẽ tạo thành khiếm khuyết về nhân cách nghiêm trọng, cho dù là chứng rối loạn phổ tự kỷ hay là tự kỷ, hoặc là dậy thì chậm không có cách nào trao đổi với người lớn, sau này cô chăm lớn cũng sẽ rất khó khăn.

Nhưng rất dễ nhận thấy không phải, trí lực của Bánh Đậu nhỏ bình thường, cũng không tồn tại vấn đề giao tiếp, như vậy đã rất tốt rồi, đại khái cũng vì anh trai tốt như Cơm Nắm đã cố hết sức chăm sóc em trai thật tốt, mình không ăn cũng phải đút cho em trai một miếng cũng xem như là may mắn trong bất hạnh đi.

“Mẹ vẫn chưa được ôm Cơm Nắm nhỏ của chúng ta đâu nhỉ. Cơm Nắm nhỏ có thể cho mẹ bế một chút được không?” Tô Tiếu Tiếu đi tới trêu Cơm Nắm.

“Không muốn!” Cơm Nắm ôm cổ Triệu Tiên Phong, quay mặt ra hướng khác một cách kiêu ngạo.

Mẹ kế này đã nói đau tay mà còn muốn bế mình, cậu bé cũng không phải em trai, cậu bé mới không cần mẹ kế bế. Nhưng thật ra trong lòng Cơm Nắm cũng rất vui vẻ, hình như không phải mẹ kế không thích cậu bé mà chỉ vì em trai quá dính người nên bây giờ cô mới thời gian rảnh nghĩ đến cậu bé.



Được rồi, tha thứ cho cô đi.

Sau khi đến nhà khách sắp xếp xong, Tô Tiếu Tiếu mượn nhà bếp của nhà khách hâm nóng đồ ăn mà Lý Ngọc Phụng đã chuẩn bị cho cô rồi bưng về phòng.

Tô Tiếu Tiếu bẻ một cái đùi gà cho Cơm Nắm kêu cậu bé tự mình cầm từ từ ăn: “Đây là gà mái nhỏ mà cháu của mẹ nuôi lớn, con nếm thử xem có ngon không, sau khi chúng ta trở về cũng sẽ nuôi mấy con, con và Bánh Đậu đào giun cho tụi nó ăn vậy có thể có trứng gà ăn mỗi ngày rồi.”

Cơm Nắm cảm thấy mẹ kế này thật tốt, đã lâu rồi cậu bé chưa ăn thịt chứ càng đừng nói là đùi gà, cậu bé rũ mắt, thấp giọng nói một tiếng “cảm ơn.”

Hàn Thành biết con trai lớn vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Tô Tiếu Tiếu mới bảo: “Gọi người thì lớn tiếng một chút.”

Cơm Nắm cúi đầu không nói.

Tô Tiếu Tiếu kéo tay áo của anh: “Ăn của anh đi.”

Cô lại đưa một cái đùi gà khác cho Triệu Tiên Phong: “Lần này thật lòng cảm ơn đồng chí Triệu, một đường này đã vất vả cho anh rồi.”

Triệu Tiên Phong không ngờ mình lại có thể được chia cho một cái đùi gà, anh ta lập tức vui vẻ bật cười ha ha, đặt cái đùi gà tới trước mặt Bánh Đậu nhỏ: “Chị dâu này, cô đừng khách sáo với tôi, đàn ông chúng tôi không cầu kỳ ăn gì cũng được, mọi người ăn đi.”

Hàn Thành dứt khoát gắp đùi gà vào bát cơm của Tô Tiếu Tiếu: “Không cần khách sáo với cậu ta, em ăn đi.”

Nói xong cũng tự mình lấy bánh mì và ăn ít đồ ăn thừa.

Tô Tiếu Tiếu quả thật rất thèm, khách sáo qua khách sáo lại cũng nguội, dù sao thịt cũng còn rất nhiều, cô xé thịt đùi đút cho Bánh Đậu nhỏ, mình cũng ăn một chút. Thị của gà mẹ mà Tiểu Bảo cho ăn giun nuôi lớn rất tươi ngon, vị gà đậm đà, Tô Tiếu Tiếu lập tức cảm thấy gà ăn ở kiếp trước đều phí hết, hoàn toàn không có vị này, đây mới gọi là thịt gà này.

Giá cả ở thời đại này không cao, tiền lương của Hàn Thành đủ để cả nhà bọn họ sống rất tốt, Tô Tiếu Tiếu thề sau này cũng sẽ không để dạ dày mình bị thiệt, phải từ từ thưởng thức thực phẩm hữu cơ thuần thiên nhiên chân chính ở thời đại này.

Tay nghề nướng bánh của Lý Ngọc Phụng cũng cực tốt, bữa cơm này mọi người đều ăn rất vui vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện