“Thư Lan, em tới hoạt động ra mắt kết hợp bốn công xã thế nào rồi?”
Ở ngay cổng đại đội, Khương Thư Lan vừa trở về từ công xã, nháy mắt đã bị người nhà họ Khương vây quanh.
Còn không đợi cô phản ứng lại, ấm nước màu xanh lục cô đang mang trên người đã bị mẹ Khương giằng lấy.
Bà ấy còn nhân tiện trừng mắt liếc con trai cả của mình một cái. Con trai cả của bà là người vừa hỏi chuyện Khương Thư Lan.
“Hỏi cái gì mà hỏi? Không thấy em gái con đã mệt mỏi cả một ngày rồi ư? Còn hỏi loại chuyện vớ vẩn này?”
Nghe mẹ mình nói, sắc mặt trắng bệch của Khương Thư Lan cũng dịu lại.
Chẳng qua, khi chạm phải khuôn mặt tươi cười đầy chờ mong của mẹ, nháy mắt khuôn mặt nhỏ của cô lại trở nên căng thẳng.
Cô lớn lên cực kỳ xinh đẹp, da thịt mịn màng, nõn nà, đôi mắt hạnh, hai má anh đào, chân mày hơi hơi nhăn lại, khiến người ta không nỡ lòng nói ra nửa câu trách cứ.
Vừa thấy một màn này, trong lòng mẹ Khương đã hiểu rõ, bởi vậy bà vội vàng đè thấp giọng, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, con đừng để trong lòng, trên đời này có rất nhiều đàn ông. Nếu thật sự không được vậy chúng ta tuyển con rể!”
“Em gái đừng sợ, lỡ như em không gả được ra ngoài, anh sẽ nuôi em cả đời.”
“Cô à, nếu thật sự không được nữa, chờ cháu trưởng thành sẽ cưới cô!”
Nhóm xã viên bên cạnh thấy một màn như vậy, chẳng biết nên nói gì chỉ có thể hơi hơi chặc lưỡi thể hiện cảm xúc của mình.
Đúng là có rất nhiều nhà đều cưng chiều con gái, nhưng mà cưng chiều tới độ như nhà họ Khương kia, đúng là làng trên xóm dưới chẳng có ai sánh bằng.
Cũng có người ở công xã cách vách không hiểu đầu cua tai nheo chuyện này, cho nên liền bàn tán sôi nổi.
“Cô ấy là ai vậy? Tại sao đi ra mắt không thành công, về tới nhà chẳng những không bị người nhà mắng mà bọn họ còn thay phiên nhau an ủi nữa?”
“Cô ấy là Khương Thư Lan, bà không biết ư?”
Người nọ vừa thốt ra lời này, đám người của công xã cách vách lập tức dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
“Cô ấy là một người nổi tiếng ở công xã chúng tôi nha, một là biết chọn chỗ đầu thai, hai là lớn lên xinh đẹp, ba là có văn hóa, bà nói xem kiểu người như vậy có nên hâm mộ hay không?”
“Nhanh nào, nói cụ thể chút đi.”
“Được rồi, tôi sẽ nói về chuyện biết chọn chỗ đầu thai trước nha. Tổ tông nhà họ Khương kia đều sinh con trai. Trước khi sinh Khương Thư Lan, nhà bọn họ đã sinh tới bốn cậu con trai rồi, cô ấy còn có thêm năm người anh họ, sáu đứa cháu trai. Toàn bộ trên dưới ba đời nhà họ Khương chỉ có một mình cô ấy là con gái, có khác nào ngọc châu trong nhà đâu? Cô ấy được nhà người ta nuông chiều từ bé. Đó, nói đến đây thôi bà có công nhận là cô ấy khéo chọn chỗ đầu thai không?”
“Lại nói, cô ấy lớn lên xinh đẹp. Bà cũng thấy rồi đó, khuôn mặt kia phải nói là như hoa như ngọc, giống hệt tiên nữ hạ phàm, vô cùng xinh đẹp. Tiếp điều cuối cùng là có văn hóa. Cô ấy đã tốt nghiệp cấp ba. Năm đó hiệu trưởng của trường cấp ba trên công xã còn thề son sắt một câu, nếu Khương Thư Lan này đi thi đại học sẽ giành được danh hiệu Thủ Khoa. Chẳng qua cũng có điều đáng tiếc ——”
“Đáng tiếc chuyện gì?”
“Thi đại học bị hoãn lại, thành ra Khương Thư Lan cũng chậm trễ con đường học hành. Nếu rơi vào nhà người khác, gặp phải loại tình huống này, chắc chắn người ta sẽ sớm gả con gái ra ngoài rồi, nhưng nhà họ Khương bọn họ lại khác, Bọn họ luyến tiếc nha, nhất quyết đưa con gái nhà mình về chăm chút tận 5 năm, nếu không phải bị bức tới nóng nảy ——”
Sẽ không vội vàng cho cô ấy ra mắt thế đâu.
“Bị ai bức tới nóng nảy?” Đối phương nghe vậy liền theo bản năng mà hỏi tiếp.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đó đều yên tĩnh lại, bao gồm cả người mới nhiều chuyện kể cho bà ấy nghe.
Ở ngay cổng đại đội, Khương Thư Lan vừa trở về từ công xã, nháy mắt đã bị người nhà họ Khương vây quanh.
Còn không đợi cô phản ứng lại, ấm nước màu xanh lục cô đang mang trên người đã bị mẹ Khương giằng lấy.
Bà ấy còn nhân tiện trừng mắt liếc con trai cả của mình một cái. Con trai cả của bà là người vừa hỏi chuyện Khương Thư Lan.
“Hỏi cái gì mà hỏi? Không thấy em gái con đã mệt mỏi cả một ngày rồi ư? Còn hỏi loại chuyện vớ vẩn này?”
Nghe mẹ mình nói, sắc mặt trắng bệch của Khương Thư Lan cũng dịu lại.
Chẳng qua, khi chạm phải khuôn mặt tươi cười đầy chờ mong của mẹ, nháy mắt khuôn mặt nhỏ của cô lại trở nên căng thẳng.
Cô lớn lên cực kỳ xinh đẹp, da thịt mịn màng, nõn nà, đôi mắt hạnh, hai má anh đào, chân mày hơi hơi nhăn lại, khiến người ta không nỡ lòng nói ra nửa câu trách cứ.
Vừa thấy một màn này, trong lòng mẹ Khương đã hiểu rõ, bởi vậy bà vội vàng đè thấp giọng, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, con đừng để trong lòng, trên đời này có rất nhiều đàn ông. Nếu thật sự không được vậy chúng ta tuyển con rể!”
“Em gái đừng sợ, lỡ như em không gả được ra ngoài, anh sẽ nuôi em cả đời.”
“Cô à, nếu thật sự không được nữa, chờ cháu trưởng thành sẽ cưới cô!”
Nhóm xã viên bên cạnh thấy một màn như vậy, chẳng biết nên nói gì chỉ có thể hơi hơi chặc lưỡi thể hiện cảm xúc của mình.
Đúng là có rất nhiều nhà đều cưng chiều con gái, nhưng mà cưng chiều tới độ như nhà họ Khương kia, đúng là làng trên xóm dưới chẳng có ai sánh bằng.
Cũng có người ở công xã cách vách không hiểu đầu cua tai nheo chuyện này, cho nên liền bàn tán sôi nổi.
“Cô ấy là ai vậy? Tại sao đi ra mắt không thành công, về tới nhà chẳng những không bị người nhà mắng mà bọn họ còn thay phiên nhau an ủi nữa?”
“Cô ấy là Khương Thư Lan, bà không biết ư?”
Người nọ vừa thốt ra lời này, đám người của công xã cách vách lập tức dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
“Cô ấy là một người nổi tiếng ở công xã chúng tôi nha, một là biết chọn chỗ đầu thai, hai là lớn lên xinh đẹp, ba là có văn hóa, bà nói xem kiểu người như vậy có nên hâm mộ hay không?”
“Nhanh nào, nói cụ thể chút đi.”
“Được rồi, tôi sẽ nói về chuyện biết chọn chỗ đầu thai trước nha. Tổ tông nhà họ Khương kia đều sinh con trai. Trước khi sinh Khương Thư Lan, nhà bọn họ đã sinh tới bốn cậu con trai rồi, cô ấy còn có thêm năm người anh họ, sáu đứa cháu trai. Toàn bộ trên dưới ba đời nhà họ Khương chỉ có một mình cô ấy là con gái, có khác nào ngọc châu trong nhà đâu? Cô ấy được nhà người ta nuông chiều từ bé. Đó, nói đến đây thôi bà có công nhận là cô ấy khéo chọn chỗ đầu thai không?”
“Lại nói, cô ấy lớn lên xinh đẹp. Bà cũng thấy rồi đó, khuôn mặt kia phải nói là như hoa như ngọc, giống hệt tiên nữ hạ phàm, vô cùng xinh đẹp. Tiếp điều cuối cùng là có văn hóa. Cô ấy đã tốt nghiệp cấp ba. Năm đó hiệu trưởng của trường cấp ba trên công xã còn thề son sắt một câu, nếu Khương Thư Lan này đi thi đại học sẽ giành được danh hiệu Thủ Khoa. Chẳng qua cũng có điều đáng tiếc ——”
“Đáng tiếc chuyện gì?”
“Thi đại học bị hoãn lại, thành ra Khương Thư Lan cũng chậm trễ con đường học hành. Nếu rơi vào nhà người khác, gặp phải loại tình huống này, chắc chắn người ta sẽ sớm gả con gái ra ngoài rồi, nhưng nhà họ Khương bọn họ lại khác, Bọn họ luyến tiếc nha, nhất quyết đưa con gái nhà mình về chăm chút tận 5 năm, nếu không phải bị bức tới nóng nảy ——”
Sẽ không vội vàng cho cô ấy ra mắt thế đâu.
“Bị ai bức tới nóng nảy?” Đối phương nghe vậy liền theo bản năng mà hỏi tiếp.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đó đều yên tĩnh lại, bao gồm cả người mới nhiều chuyện kể cho bà ấy nghe.
Danh sách chương