Khương Thư Lan bị bọn họ đuổi ra khỏi biệt thự nhà họ Trâu ở thủ đô, cuối cùng chết rét chết đói ở trong một ngày đông lạnh lẽo.
Ngắn ngủi mấy chục giây, chính là cuộc đời bi thảm của cô.
Sắc mặt Khương Thư Lan chợt trắng như tuyết, mạnh mẽ ôm lồng ngực đang đau nhói, cô tức khắc hiểu được.
Phụ đề đột nhiên xuất hiện lúc trước, người được nhắc tới chính là cô.
Người thay người ta nuôi con trẻ lớn khôn, cuối cùng ngay cả hợp táng cũng không vào được.
Cũng là đang nói về cô!
Mà kẻ khởi xướng tạo nên bi kịch của cô, đang đứng trước mặt cô.
—— Trâu Dược Hoa!
Đối phương đang dùng vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu để nhìn cô!
Ôi! Thật là vô tội biết bao!
Trong lòng Khương Thư Lan giống như là lửa đốt, nghẹn một cỗ phẫn nộ, ý đồ hủy diệt trận xem mắt này.
Cô không cần làm mẹ kế, càng không cần gả cho Trâu Dược Hoa, cuối cùng trở thành một mục tiêu so sánh.
Nghĩ đến những lời nói trên khung bình luận, nghĩ đến kết quả của mình.
Ánh mắt Khương Thư Lan dời xuống, dừng lại ở giữa quần đối phương một lát, cười lạnh nói: “Nghe nói đàn ông lớn tuổi dễ dàng hói đầu, dương hư, xuất tinh sớm, không sinh con được, chắc là anh không có bị như vậy đâu nhỉ?”
Chu Trung Phong: “?”
Khương Thư Lan vẫn chưa hả giận: “Cũng đúng, tuổi tác lớn, cho dù là có, cũng phải giấu diếm, không thể nói cũng không dám nói, dù sao cũng phải ra ngoài xem mắt, bằng không, làm sao lừa được vợ?”
Chu Trung Phong: “??”
Đối phương vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Khương Thư Lan tức giận nghẹn đỏ mặt, học cách mắng chửi người khác, dùng giọng điệu mỉa mai nói: “Đàn ông lớn tuổi như anh, trước khi ra ngoài nên soi gương, đứng lên cân, cân nhắc một chút, khuôn mặt to cùng với hai lạng thịt lay động nhẹ nhàng của anh, có phải không kết duyên thành công hay không?”
Chu Trung Phong: “???”
Anh 25 tuổi? Già chỗ nào vậy? Hơn nữa tại sao anh lại không kết duyên thành công? Cô biết?
“Cô——”
Rốt cuộc có phải Giang Mẫn Vân được xưng là có tri thức hiểu lễ nghĩa hay không?
Chu Trung Phong bị mắng triệt để ngốc rồi, hảo cảm ban đầu đối với cô cũng hoàn toàn biến thành hư không.
Anh hung hăng lau mặt một cái, giọng cực lạnh: “Nếu như cô không muốn xem mắt, có thể rời đi, không cần như thế.”
Vừa vặn, anh cũng không muốn xem mắt.
Chẳng qua, anh chưa từng nghĩ tới, đối tượng xem mắt có tri thức hiểu lễ nghĩa, văn hóa dày công tu dưỡng trong miệng Tống Vệ Quốc là kiểu như vậy.
Thật là mở mang kiến thức!
Khương Thư Lan trừng mắt hạnh, giọng nói dồn dập: “Tôi đương nhiên không muốn cùng anh xem mắt, cùng anh xem mắt, gả cho anh, chẳng khác nào làm trâu làm ngựa cho nhà họTrâu anh cả đời!”
“Đi mà mơ giấc mộng hão huyền của anh đi.”
“Đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, tôi cũng không có khả năng gả cho anh!”
Nói lời cay nghiệt xong, cô xoay người định rời đi.
Chỉ là, Khương Thư Lan lại đột nhiên ngây ngẩn cả người, cô ngơ ngác nhìn vào đỉnh đầu của người đàn ông trước mặt.
Bình luận trên đỉnh đầu đối phương lại xuất hiện biến hóa.
[Mạng không tốt, thông tin gửi mười phút mới phát ra được, không chỉ chậm mà còn lặp lại... ]
Khương Thư Lan: “...?”
Ý mi là sao?
Khương Thư Lan có chút bối rối.
Cái gì gọi là chậm, còn lặp lại là sao vậy?
Là ý mà cô hiểu sao?
Chẳng bao lâu, bình luận trên đầu người đàn ông lại thay đổi một lần nữa.
[Mẹ kiếp, mạng của tôi đứng trong mười phút, vốn dĩ gửi chữ lên đầu Trâu Dược Hoa, sao lại chạy đến đầu anh chàng đẹp trai này? ]
[Chuyện gì xảy ra vậy, cốt truyện sụp đổ?]
[+1]
[Thư Thư xem mắt nhận nhầm người à? Nhưng mà nhà trai có chút quen mắt, hắn không phải là lão đại thần bí đỉnh nhất sau này mới xuất hiện sao? ]
[Đúng vậy! Hắn là tư lệnh đại nhân được xưng là đóa hoa cao lãnh, không gần nữ sắc, cả đời không lập gia đình, cống hiến cho quốc gia, chẳng qua trong kịch bản không phải là hắn không tới xem mắt sao? Tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây? Còn bị mẹ kế thảm hại nhất trong lịch sử mắng đến máu chó đầy đầu!!!! ]
[Có khả năng do Thư Thư biết đối phương là ông lớn cho nên đang dùng phương thức đặc thù câu dẫn hắn hay không?]
Ngắn ngủi mấy chục giây, chính là cuộc đời bi thảm của cô.
Sắc mặt Khương Thư Lan chợt trắng như tuyết, mạnh mẽ ôm lồng ngực đang đau nhói, cô tức khắc hiểu được.
Phụ đề đột nhiên xuất hiện lúc trước, người được nhắc tới chính là cô.
Người thay người ta nuôi con trẻ lớn khôn, cuối cùng ngay cả hợp táng cũng không vào được.
Cũng là đang nói về cô!
Mà kẻ khởi xướng tạo nên bi kịch của cô, đang đứng trước mặt cô.
—— Trâu Dược Hoa!
Đối phương đang dùng vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu để nhìn cô!
Ôi! Thật là vô tội biết bao!
Trong lòng Khương Thư Lan giống như là lửa đốt, nghẹn một cỗ phẫn nộ, ý đồ hủy diệt trận xem mắt này.
Cô không cần làm mẹ kế, càng không cần gả cho Trâu Dược Hoa, cuối cùng trở thành một mục tiêu so sánh.
Nghĩ đến những lời nói trên khung bình luận, nghĩ đến kết quả của mình.
Ánh mắt Khương Thư Lan dời xuống, dừng lại ở giữa quần đối phương một lát, cười lạnh nói: “Nghe nói đàn ông lớn tuổi dễ dàng hói đầu, dương hư, xuất tinh sớm, không sinh con được, chắc là anh không có bị như vậy đâu nhỉ?”
Chu Trung Phong: “?”
Khương Thư Lan vẫn chưa hả giận: “Cũng đúng, tuổi tác lớn, cho dù là có, cũng phải giấu diếm, không thể nói cũng không dám nói, dù sao cũng phải ra ngoài xem mắt, bằng không, làm sao lừa được vợ?”
Chu Trung Phong: “??”
Đối phương vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Khương Thư Lan tức giận nghẹn đỏ mặt, học cách mắng chửi người khác, dùng giọng điệu mỉa mai nói: “Đàn ông lớn tuổi như anh, trước khi ra ngoài nên soi gương, đứng lên cân, cân nhắc một chút, khuôn mặt to cùng với hai lạng thịt lay động nhẹ nhàng của anh, có phải không kết duyên thành công hay không?”
Chu Trung Phong: “???”
Anh 25 tuổi? Già chỗ nào vậy? Hơn nữa tại sao anh lại không kết duyên thành công? Cô biết?
“Cô——”
Rốt cuộc có phải Giang Mẫn Vân được xưng là có tri thức hiểu lễ nghĩa hay không?
Chu Trung Phong bị mắng triệt để ngốc rồi, hảo cảm ban đầu đối với cô cũng hoàn toàn biến thành hư không.
Anh hung hăng lau mặt một cái, giọng cực lạnh: “Nếu như cô không muốn xem mắt, có thể rời đi, không cần như thế.”
Vừa vặn, anh cũng không muốn xem mắt.
Chẳng qua, anh chưa từng nghĩ tới, đối tượng xem mắt có tri thức hiểu lễ nghĩa, văn hóa dày công tu dưỡng trong miệng Tống Vệ Quốc là kiểu như vậy.
Thật là mở mang kiến thức!
Khương Thư Lan trừng mắt hạnh, giọng nói dồn dập: “Tôi đương nhiên không muốn cùng anh xem mắt, cùng anh xem mắt, gả cho anh, chẳng khác nào làm trâu làm ngựa cho nhà họTrâu anh cả đời!”
“Đi mà mơ giấc mộng hão huyền của anh đi.”
“Đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, tôi cũng không có khả năng gả cho anh!”
Nói lời cay nghiệt xong, cô xoay người định rời đi.
Chỉ là, Khương Thư Lan lại đột nhiên ngây ngẩn cả người, cô ngơ ngác nhìn vào đỉnh đầu của người đàn ông trước mặt.
Bình luận trên đỉnh đầu đối phương lại xuất hiện biến hóa.
[Mạng không tốt, thông tin gửi mười phút mới phát ra được, không chỉ chậm mà còn lặp lại... ]
Khương Thư Lan: “...?”
Ý mi là sao?
Khương Thư Lan có chút bối rối.
Cái gì gọi là chậm, còn lặp lại là sao vậy?
Là ý mà cô hiểu sao?
Chẳng bao lâu, bình luận trên đầu người đàn ông lại thay đổi một lần nữa.
[Mẹ kiếp, mạng của tôi đứng trong mười phút, vốn dĩ gửi chữ lên đầu Trâu Dược Hoa, sao lại chạy đến đầu anh chàng đẹp trai này? ]
[Chuyện gì xảy ra vậy, cốt truyện sụp đổ?]
[+1]
[Thư Thư xem mắt nhận nhầm người à? Nhưng mà nhà trai có chút quen mắt, hắn không phải là lão đại thần bí đỉnh nhất sau này mới xuất hiện sao? ]
[Đúng vậy! Hắn là tư lệnh đại nhân được xưng là đóa hoa cao lãnh, không gần nữ sắc, cả đời không lập gia đình, cống hiến cho quốc gia, chẳng qua trong kịch bản không phải là hắn không tới xem mắt sao? Tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây? Còn bị mẹ kế thảm hại nhất trong lịch sử mắng đến máu chó đầy đầu!!!! ]
[Có khả năng do Thư Thư biết đối phương là ông lớn cho nên đang dùng phương thức đặc thù câu dẫn hắn hay không?]
Danh sách chương