Kết quả xử phạt này được mọi người đồng ý.

Tất cả mọi người đều khen chủ nhiệm Tưởng xử sự công chính.

“Tổng cộng bao nhiêu tiền?” Giang Mẫn Vân đã biết chuyện này không thể xoay chuyển, cô ta nhỏ giọng hỏi.

“Tổng cộng ba mươi sáu đồng.”

Giang Mẫn Vân cắn răng, nhiều như vậy lận ư?! Nghĩ lại thì ba mươi sáu đồng đổi được nhà giàu số một Trâu Dược Hoa vẫn tính là cô ta có lời, cô ta chỉ có thể đồng ý: “Tôi sẽ trả!”

Dứt lời, cô ta đi đến bên cạnh Khương Thư Lan, cắn răng, nhỏ giọng nói: “Đồng chí Khương Thư Lan, thực sự xin lỗi cô!”

“Điểm công của cô sẽ do tôi lao động bù đắp lại.”

Khương Thư Lan dịch sang bên cạnh, tránh được sự giải thích của Giang Mẫn Vân, động tác này ý là không tiếp thu.

“Thanh niên trí thức Giang, trước kia người tôi kính nể nhất là cô.”

Lời này giống như tiếng một bàn tay không tiếng động tát vào mặt của Giang Mẫn Vân. So với giọng điệu châm chọc mỉa mai còn có hiệu quả hơn.

Mặt của Giang Mẫn Vân lập tức đỏ lên, đỏ như tôm luộc: “Khương! Thư! Lan!” Lời nói dường như có chút vô lực và gằn từng chữ một.

Cô ta quả thật đã làm chuyện mà cô ta từng khinh thường nhất. Nhưng mà cô ta không có đường lui nữa rồi.



Giang Mẫn Vân cắn răng: “Tôi có thể đơn độc nói với cô vài câu không?”

Khương Thư Lan sững sờ chốc lát, vẫn chưa trả lời ngay.

Giang Mẫn Vân nói tiếp: “Là một chút bí mật mà cô không biết, có liên quan tới lần hẹn hò lần này.”

Khương Thư Lan suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

Chủ nhiệm Tưởng có chút lo lắng, Khương Thư Lan nhìn chị ấy rồi lắc lắc đầu.

Sau đó đi theo Giang Mẫn Vân tới dưới tàng cây của một cây hòe già, dưới tàng cây rất yên ắng, chỉ có hai người các cô.

“Tôi có lòng riêng, nhưng không phải toàn bộ.” Dưới tàng cây già xơ xác, Giang Mẫn Vân đứng đối diện Khương Thư Lan, đột nhiên mở miệng nói.

Khương Thư Lan ngẩng đầu nhìn cô ta.

“Khương Thư Lan, tôi từng rất ghen tị với cô.”

Lúc đó, Khương Thư Lan giống như trăng sáng trên bầu trời, dù cô ta kiễng chân cũng không thể với tới.

Sau đó, cô ta biết trước tương lai, cô ta liền đoạt chiếc thang của ánh trăng sáng để lên trời.

Cô ta tự trách, cô ta áy náy, cô ta khó xử, nhưng cô ta không hối hận.



Khương Thư Lan khó hiểu nhìn cô ta, cô không hiểu, Giang Mẫn Vân ghen tị với cô vì cái gì? Cho dù là gia thế hay bằng cấp, Giang Mẫn Vân đều tốt hơn cô.

Giang Mẫn Vân không giải thích rõ, cô ta chỉ nói: “Hại cô hẹn hò sai người, nhiều chuyện như vậy, một mình tôi không thể làm trơn tru như thế được.”

Cô ta cúi đầu, chỉ nhìn mũi chân, chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt vài phần khó xử: “Còn có Trịnh Hướng Đông nữa, toàn bộ quá trình đều là Trịnh Hướng Đông hỗ trợ tôi.”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Khương Thư Lan trắng bệch, cô không nghĩ tới, việc cô hẹn hò sai người còn có Trịnh Hướng Đông tham dự.

Nhìn thấy sắc mặt Khương Thư Lan trắng nhợt, Giang Mẫn Vân hơi không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn nói xong: “Khương Thư Lan, đối phương nhờ tôi nói với cô một câu.”

“Nói gì?”

Khương Thư Lan cố nén sợ hãi.

“Hắn ta bảo cô chờ hắn ta đến cưới cô.”

Lời này đối với Khương Thư Lan mà nói giống như sét đánh ngang tai, khiến tay cô chân lập tức lạnh cứng: “Cái gì?”

Giọng nói của cô biến ảo khôn lường, như là từ địa phương xa xôi truyền đến.

Giang Mẫn Vân có ý khuyên giải: “Khương Thư Lan, có lẽ cô nên cởi bỏ khúc mắc với Trịnh Hướng Đông, hắn ta cũng không kém như vậy, ngược lại hắn ta còn cực kỳ ưu tú.”

Nếu không thì đời trước Trịnh Hướng Đông cũng không leo đến vị trí cao như vậy.

“Chờ đến khi cô thấy sự xuất sắc của hắn ta, cô sẽ hiểu được, người như hắn ta một khi đã yêu cô, nhất định sẽ chiều chuộng cô đến tận xương tủy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện