Nữ cán bộ chuẩn bị xong, nhìn phòng làm việc thoải mái vui vẻ, nhịn không được nói: “Chủ nhiệm, đây là đang làm cái gì vậy ạ? Ngay cả văn phòng của mình cũng được dọn ra.”
“Cô còn không biết nhỉ, đây là chủ nhiệm chuẩn bị cho Khương Thư Lan và đồng chí Chu, chỉ vì bọn họ có thể sẽ xem mắt thành công.”
“Khương Thư Lan này thật là tốt số, mỗi ngày đều có loại đối tượng xem mắt tốt như này.”
Ai nói không kia chứ!
Hôm qua Khương Thư Lan bị thanh niên trí thức Giang cướp đối tượng xem mắt, bọn họ còn chê cười.
Hôm nay lãnh đạo xã liền giải đưa phòng làm việc của mình ra, đặc biệt cho cô xem mắt.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến, đối tượng xem mắt lần này của Khương Thư Lan, nhất định là có lai lịch rất lớn.
Bằng không, ngay cả đồng chí Trâu Dược Hoa đến xem mắt cũng không nhận được ưu đãi, sao đồng chí Chu lại nhận được? Cửa ra vào...
Chủ nhiệm Vu của công xã ho khan một tiếng nặng nề, hơi áy náy nói với Chu Trung Phong: “Đồng chí Chu, mau vào đi ạ!”
Chủ nhiệm Vu vừa dứt lời, trong phòng làm việc nhất thời yên tĩnh.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, ánh mắt đảo qua những người đang nói chuyện phiếm.
Những cán bộ kia nhất thời da đầu tê dại, lặng lẽ lui ra ngoài: “Chủ nhiệm, tôi còn có việc, tôi xin phép đi làm việc trước.”
Có một thì có hai, văn phòng ban đầu còn náo nhiệt, trong nháy mắt biến mất hầu như không còn một ai nữa.
Chủ nhiệm Vu lau mồ hôi, nhịn không được giải thích một câu: “Đồng chí Chu, ngài đừng trách, ở nông thôn là như vậy đấy, chỉ cần một cơn gió thổi thôi là cỏ lay bất động liền.”
Chu Trung Phong gật gật đầu, nâng cổ tay lên nhìn thời gian: “Anh xác định đồng chí Khương Thư Lan đã đồng ý chưa?”
Chủ nhiệm Vu vỗ ngực: “Đương nhiên là đáp ứng rồi ạ, chính tai tôi nghe thấy.”
Nhưng mà... sắp tới thời gian đã hẹn, vẫn chưa thấy bóng dáng người đâu.
10 phút sau.
Khương Thư Lan xuất hiện ở công xã đại đội bộ.
Chủ nhiệm Vu dẫn đường ở phía trước, rất là hòa khí: “Đồng chí Chu ở bên trong, cô mau vào đi.”
Bộ dạng cười tủm tỉm một chút, căn bản khó mà nhìn ra dáng vẻ của lãnh đạo lớn.
Khương Thư Lan mặt mày nhu hòa, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào: “Cảm ơn chủ nhiệm.”
Dứt lời, cô liền đi tới, đến khi đứng ở cửa theo bản năng mà sửa sang lại búi tóc, lại kéo mép áo vì đi bộ nhanh mà cuộn lên.
Giây tiếp theo, cô hít một hơi thật sâu, đẩy cửa vào.
Người đàn ông trong phòng cũng vừa vặn nhìn qua.
Bất ngờ, Khương Thư Lan đụng phải một đôi mắt cực kỳ sâu thẳm, cánh tay đẩy cửa của cô dừng một lát, không khỏi mở to mắt nhìn.
Ngoại hình của người đàn ông cực kỳ nổi bật, mặt mày thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi mím chặt, mang theo vài phần lạnh lùng.
Chỉ là, trên tường phía sau anh treo một bức tranh hoa hồng lớn, điểm xuyến chút lạnh lùng, thêm vào đó là nét cuốn hút bần bật.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trái tim Khương Thư Lan bị chệch một nhịp, cô dừng một chút, thanh âm mềm mại, nói: “Đồng chí Chu?!”
Chu Trung Phong giương mắt nhìn qua, lẳng lặng đánh giá cô, sau khi đứng ở khoảng cách gần nhau mới có thể cảm nhận được rõ hơn vẻ đẹp của Khương Thư Lan.
Áo khoác kẻ sọc đỏ trắng càng lộ ra dáng người mảnh khảnh, đeo khăn quàng cổ màu trắng che đi khuôn mặt xinh đẹp trắng như sứ, thanh lệ tinh khiết, hai tròng mắt trong suốt, tựa như một dòng suối trong vắt, vô cùng trong suốt và lung linh.
Chu Trung Phong theo bản năng đứng lên nghênh đón, lại cảm thấy mình tựa hồ quá mức chủ động, sợ rằng đối phương sẽ thấy đường đột.
Thế nên đi được hai bước thì ngừng lại, dừng ở khoảng cách không xa không gần.
“Cô chính là đồng chí Khương Thư Lan sao?” Giọng nói như thanh tuyền gõ vào ngọc thạch, róc rách vang dội.
Lỗ tai Khương Thư Lan khẽ nhúc nhích, đứng ở vị trí cách đó một mét, cô gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn qua, nhẹ nhàng cất giọng nói: “Phải, chính là tôi!”
Bốn mắt nhìn nhau. Tình cảnh trong nháy mắt có vài phần ngưng trệ.
“Cô còn không biết nhỉ, đây là chủ nhiệm chuẩn bị cho Khương Thư Lan và đồng chí Chu, chỉ vì bọn họ có thể sẽ xem mắt thành công.”
“Khương Thư Lan này thật là tốt số, mỗi ngày đều có loại đối tượng xem mắt tốt như này.”
Ai nói không kia chứ!
Hôm qua Khương Thư Lan bị thanh niên trí thức Giang cướp đối tượng xem mắt, bọn họ còn chê cười.
Hôm nay lãnh đạo xã liền giải đưa phòng làm việc của mình ra, đặc biệt cho cô xem mắt.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến, đối tượng xem mắt lần này của Khương Thư Lan, nhất định là có lai lịch rất lớn.
Bằng không, ngay cả đồng chí Trâu Dược Hoa đến xem mắt cũng không nhận được ưu đãi, sao đồng chí Chu lại nhận được? Cửa ra vào...
Chủ nhiệm Vu của công xã ho khan một tiếng nặng nề, hơi áy náy nói với Chu Trung Phong: “Đồng chí Chu, mau vào đi ạ!”
Chủ nhiệm Vu vừa dứt lời, trong phòng làm việc nhất thời yên tĩnh.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, ánh mắt đảo qua những người đang nói chuyện phiếm.
Những cán bộ kia nhất thời da đầu tê dại, lặng lẽ lui ra ngoài: “Chủ nhiệm, tôi còn có việc, tôi xin phép đi làm việc trước.”
Có một thì có hai, văn phòng ban đầu còn náo nhiệt, trong nháy mắt biến mất hầu như không còn một ai nữa.
Chủ nhiệm Vu lau mồ hôi, nhịn không được giải thích một câu: “Đồng chí Chu, ngài đừng trách, ở nông thôn là như vậy đấy, chỉ cần một cơn gió thổi thôi là cỏ lay bất động liền.”
Chu Trung Phong gật gật đầu, nâng cổ tay lên nhìn thời gian: “Anh xác định đồng chí Khương Thư Lan đã đồng ý chưa?”
Chủ nhiệm Vu vỗ ngực: “Đương nhiên là đáp ứng rồi ạ, chính tai tôi nghe thấy.”
Nhưng mà... sắp tới thời gian đã hẹn, vẫn chưa thấy bóng dáng người đâu.
10 phút sau.
Khương Thư Lan xuất hiện ở công xã đại đội bộ.
Chủ nhiệm Vu dẫn đường ở phía trước, rất là hòa khí: “Đồng chí Chu ở bên trong, cô mau vào đi.”
Bộ dạng cười tủm tỉm một chút, căn bản khó mà nhìn ra dáng vẻ của lãnh đạo lớn.
Khương Thư Lan mặt mày nhu hòa, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào: “Cảm ơn chủ nhiệm.”
Dứt lời, cô liền đi tới, đến khi đứng ở cửa theo bản năng mà sửa sang lại búi tóc, lại kéo mép áo vì đi bộ nhanh mà cuộn lên.
Giây tiếp theo, cô hít một hơi thật sâu, đẩy cửa vào.
Người đàn ông trong phòng cũng vừa vặn nhìn qua.
Bất ngờ, Khương Thư Lan đụng phải một đôi mắt cực kỳ sâu thẳm, cánh tay đẩy cửa của cô dừng một lát, không khỏi mở to mắt nhìn.
Ngoại hình của người đàn ông cực kỳ nổi bật, mặt mày thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi mím chặt, mang theo vài phần lạnh lùng.
Chỉ là, trên tường phía sau anh treo một bức tranh hoa hồng lớn, điểm xuyến chút lạnh lùng, thêm vào đó là nét cuốn hút bần bật.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trái tim Khương Thư Lan bị chệch một nhịp, cô dừng một chút, thanh âm mềm mại, nói: “Đồng chí Chu?!”
Chu Trung Phong giương mắt nhìn qua, lẳng lặng đánh giá cô, sau khi đứng ở khoảng cách gần nhau mới có thể cảm nhận được rõ hơn vẻ đẹp của Khương Thư Lan.
Áo khoác kẻ sọc đỏ trắng càng lộ ra dáng người mảnh khảnh, đeo khăn quàng cổ màu trắng che đi khuôn mặt xinh đẹp trắng như sứ, thanh lệ tinh khiết, hai tròng mắt trong suốt, tựa như một dòng suối trong vắt, vô cùng trong suốt và lung linh.
Chu Trung Phong theo bản năng đứng lên nghênh đón, lại cảm thấy mình tựa hồ quá mức chủ động, sợ rằng đối phương sẽ thấy đường đột.
Thế nên đi được hai bước thì ngừng lại, dừng ở khoảng cách không xa không gần.
“Cô chính là đồng chí Khương Thư Lan sao?” Giọng nói như thanh tuyền gõ vào ngọc thạch, róc rách vang dội.
Lỗ tai Khương Thư Lan khẽ nhúc nhích, đứng ở vị trí cách đó một mét, cô gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn qua, nhẹ nhàng cất giọng nói: “Phải, chính là tôi!”
Bốn mắt nhìn nhau. Tình cảnh trong nháy mắt có vài phần ngưng trệ.
Danh sách chương