Đang định dùng sức ôm hai đứa trẻ xuống dưới thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm ấm: “Để anh đưa mọi người về nhà!”“Không cần đâu!”Dương Thụ Ảnh mới vừa từ chối, thì hai đứa nhỏ trên xe đã hét lên: “Cô nhỏ, con muốn ngồi xe đạp!”“Cô nhỏ, con cũng muốn ngồi xe đạp! Con còn chưa từng ngồi xe đạp!” Đại Hổ nói.

Dương Thụ Ảnh: “……”Đợi đến khi ngồi lên băng ghế sau xe, nghe giọng nói tràn đầy vui vẻ của Đại Hổ và Nhị Hổ, Dương Thụ Ảnh thật sự rất muốn che mặt lại.

Lần này thực sự gây rất nhiều rắc rối cho anh trai quân nhân rồi.


Cô thật sự cảm thấy vô cùng xấu hổ, sau này nhất định phải tìm cơ hội để trả ơn cho anh trai quân nhân.

Được đèo về tất nhiên thoải mái hơn so với đi bộ, giỏ của ba cô cháu họ đều được treo ở đằng trước xe, nhưng mà khi vào thôn, cô nghe được rất nhiều người gọi tên cô, hỏi cô đối phương có phải người yêu của cô không, lúc này Dương Thụ Ảnh mới sững sờ, cũng có chút hối hận sao vừa rồi bản thân lại mềm lòng không bắt hai đứa trẻ xuống xe chứ.

Bây giờ cô đang mang tiếng xấu trong người, bị người trong nói cũng chẳng sao cả, nhưng nếu để danh tiếng của anh trai quân nhân nhiệt tình giúp đỡ người này bị ảnh hưởng thì phải làm sao đây?May mắn thay, khoảng cách từ cổng thôn đến nhà họ Dương cũng không dài, chưa đến mười phút, xe đạp đã dừng trước cổng nhà cô.

Sau khi làm xong việc, mẹ Dương đi ra sân nhìn xem con gái đã về chưa?Kết quả vừa mới ra đã nhìn thấy một chàng trai vừa đẹp trai, cao lớn đạp xe đạp đưa con gái và hai cháu trai của mình về.

Mẹ Dương bị dọa giật cả mình.

“Mẹ!”Sau khi Dương Thụ Ảnh xuống xe liền muốn bế hai đứa cháu xuống, nhưng cô còn chưa kịp hành động thì anh trai quân nhân đã nhanh hơn một bước, bế hai đứa nhỏ xuống dưới, sau đó đưa giỏ cho cô.


Sau khi Đại Hổ và Nhị Hổ xuống xe cũng không chịu vào trong nhà, còn muốn đưa tay sờ xe đạp, liền bị mẹ Dương đuổi vào nhà: “Đi vào nhà nhanh lên! Vào trong sân chơi đi!” Sau đó quay sang hỏi: “Con gái, chàng trai này là?”Dương Thụ Ảnh phát hiện đôi mắt của mẹ Dương sáng ngời, nhìn chằm chằm về phía anh trai quân nhân bên cạnh cô, ánh mắt nhiệt tình đó giống như là đang nhìn thấy con rể tương lai vậy, cô cảm thấy có chút đau đầu.

Quả nhiên!Không lâu sau, cô liền nghe thấy mẹ Dương nói chuyện gia đình với anh trai quân nhân, mấy câu đầu còn khá bình thường, nhưng mấy câu sau lại bắt đầu dò hỏi chuyện riêng tư của người ta, ví dụ như là hỏi có người yêu chưa? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đang làm việc ở đâu?Khuôn mặt của Dương Thụ Ảnh có chút xấu hổ, đang định ngắt lời mẹ Dương thì nghe thấy anh trai quân nhân có khuôn mặt lạnh lùng kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của mẹ Dương.

Mẹ Dương nghe thấy đối phương vẫn còn độc thân lại còn là quân nhân thì vô cùng vui mừng, bà ấy hận không thể lập tức giới thiệu con gái mình cho người ta.

Dương Thụ Ảnh thật sự không nghe nổi nữa vội vàng lên tiếng ngắt lời mẹ Dương: “Mẹ, cũng đã muộn rồi, mùa đông trời cũng nhanh tối, người ta còn phải đi làm việc khác!”Sau khi mẹ Dương nghe xong thì lập tức không hỏi nữa, Dương Thụ Ảnh cũng không quên chuyện vừa rồi hai đứa cháu trai uống gần hết nước trong bình của người ta.


Trước khi đối phương đi, cô đã đổ đầy bình nước cho đối phương, lại lấy cớ là chị dâu cả đang tìm bà, để mẹ mình vào nhà.

Đợi sau khi mẹ Dương rời đi, Dương Thụ Ảnh cũng chân thành nói cảm ơn anh trai quân nhân.

Khuôn mặt Trần Tỉ cứng đờ trả lời: “Không có gì!”Dương Thụ Ảnh cảm thấy có thể đối phương bị những câu hỏi nhiệt tình của mẹ Dương làm cho xấu hổ, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi, nói: “Thật sự rất xin lỗi, mẹ tôi là người khá nhiệt tình, hơn nữa bà ấy chỉ có một đứa con gái là tôi, những cô gái ở nông thôn thường hay lấy chồng sớm, cho nên mẹ tôi hơi lo lắng!”“Ừm!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện