Đáng tiếc mấy năm nay, hàng năm người bạn này đều đến thăm nhà anh ta một lần nhưng anh ta không nhận ra người bạn này có ý gì đặc biệt với em gái mình.

Vì thế Trịnh Phong Thu cũng bỏ ngay suy nghĩ này.

Vừa rồi em gái của mình đã phê bình em gái của Dương Kiến Chương là không sai nhưng sai là khi cô có lòng riêng.

Trịnh Phong Thu ho khan vài tiếng, anh ta muốn nói đỡ cho em gái mình vài lời nhưng đã nghe bạn tốt bỗng lên tiếng: “Có một số tin đồn chưa hẳn là có thể tin, tôi cảm thấy cô gái kia là người không tệ.

”Có thể kiên nhẫn, lại dịu dàng với trẻ nhỏ, nhân phẩm sẽ không kém.

Trịnh Phong Thu ngạc nhiên.

Làm sao mà bạn tốt của mình lại có ấn tượng rất tốt về em gái của Dương Kiến Chương như thế.

Dương gia.


Lúc ăn cơm tối, mẹ Dương vẫn nhớ mãi không quên anh lính kia, thế là bà nói chuyện với cha Dương và mấy anh em Dương gia.

Bà vừa nói vừa tỏ ra tiếc nuối: “Tôi đã ở nông thôn nhiều năm nay nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một tên nhóc tuấn tú và có tinh thần như vậy.

Cậu ta rất cao, đoán chừng phải một mét tám bảy, còn là sĩ quan, vừa vặn rất xứng với con gái chúng ta!”Cha Dương gật đầu: “Đúng là rất xứng với con gái chúng ta.

”Dương Thụ Ảnh che mặt: … Cha Dương và mẹ Dương hẳn là đã dùng rất nhiều kính lọc để nhìn cô.

Hai anh em Dương gia là lão đại và lão tứ cũng phụ họa theo mẹ Dương, tuy trên mặt chị dâu cả Hồng Tiểu Quyên và chị dâu thứ ba Vương Dung không biểu hiện cảm xúc gì ra mặt nhưng trong lòng thì khịt mũi khinh thường.

Sĩ quan có điều kiện tốt như vậy, dáng dấp cũng vô cùng tuấn tú chỉ cần không phải mắt mù sẽ không bao giờ nhìn trúng cô em chồng hay sai bảo cháu trai cháu gái này.

Chị dâu cả Hồng Tiểu Quyên rất bất mãn việc hôm nay cô em chồng đã sai sử hai đứa con của cô ta lên núi hái nấm, mà Vương Dung trước giờ vẫn rất bất mãn cô em chồng chỉ ăn không ngồi rồi này.


Mẹ Dương đột nhiên “ai da” một tiếng, cha Dương, Dương lão đại và lão tứ đều gấp gáp nhìn sang, còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, sau đó lập tức nghe mẹ Dương nói: “Cậu ấy là người trong thành phố, lúc này trời lại tối như vậy, không thấy rõ đường đi về huyện thành thì làm sao? Vừa rồi tôi vẫn nên giữ cậu ấy ở lại nhà chúng ta một đêm.

”Lúc này Dương Kiến Chương chợt nhớ đến tin đồn mấy ngày trước có một quân nhân cao lớn, tuấn tú, dáng dấp cực kỳ tốt đến nhà của Trịnh Phong Thu.

Lời này không phải Trịnh Phong Thu nói, mà là người trong thôn đang bàn tán với nhau.

Hai ngày trước anh ta và Trịnh Phong Thu còn chạm mặt nhau, bên cạnh anh ta đúng là có một chiến hữu.

Người này và người mẹ anh ta đang miêu tả không sai biệt lắm, dáng người cao khoảng một mét tám bảy đến một mét tám tám, gương mặt lạnh lùng, xem khí thế trên người cũng không giống người bình thường.

Dương Kiến Chương nói: “Mẹ, con đã từng gặp người kia, là chiến hữu của Trịnh Phong Thu, đoán chừng lúc này đang ở nhà của Trịnh Phong Thu.

”Mẹ Dương nghe thấy lời này thì thở phào một hơi, ánh mắt cũng sáng lên.

Làm sao Dương Thụ Ảnh nhìn không ra ý đồ của mẹ Dương, cô vội vàng nói: “Mẹ, Trịnh gia cũng có con gái, nói không chừng Trịnh gia muốn giới thiệu con gái nhà mình cho sĩ quan kia, mẹ tuyệt đối không được tìm đến Trịnh gia giật loan dây cho con!”Cha Dương và anh em Dương gia cũng phụ họa theo.

“Sĩ quan kia vô cùng ưu tú, làm sao Trịnh gia lại để nước phù sa chảy ruộng người ngoài.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện