An Mai Tuyết nhíu mày nhìn theo Trần Tỉ, cũng không biết đối phương có hiểu thông tin cô ta vừa nói không.Cô ta lấy lại tinh thần, nhạy cảm bắt được vẻ kỳ lạ của Tưởng Tĩnh Nghiễm, lập tức cảm giác không cam lòng đã xông thẳng lên đầu cô ta.

Cứ như vậy thì anh Tưởng vẫn còn quan tâm đến Dương Thụ Ảnh.Lại nghĩ đến hôm nay Dương Thụ Ảnh lại may mắn như thế, thế mà đã gặp được vị thủ trưởng Trần kia, còn khiến thủ trưởng Trần đích thân đưa cô đến trạm y tế.Móng tay của cô ta đã cắm chặt vào thịt, đáy mắt là vẻ ghen tỵ, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười rất dịu dàng, giải thích với Tưởng Tĩnh Nghiễm.

Trong lòng cô ta lại lạnh lùng cười lên.


Quả nhiên là một người chướng mắt, không nên để lại trên đời này.*Mà Thụ Ảnh ngồi trên xe đạp nhớ lại chuyện mới vừa xảy ra.

Một người tên là anh Tưởng, một người tên Mai Tuyết, Mai Tuyết gọi cô là Thụ Ảnh, cô luôn cảm thấy đã từng nghe được ba cái tên này ở nơi nào đó, cực kỳ quen thuộc.“Đồng chí, trạm y tế của xã các cô ở đâu?” Người đàn ông khỏe mạnh vừa đạp xe, vừa nói, thấy Dương Thụ Ảnh không trả lời thì lông mày anh đã cau lại nên gọi liên tục mấy tiếng “đồng chí”.“A?” Dương Thụ Ảnh lấy lại tinh thần, chột dạ nói: “Trạm y tế? Tôi… đầu tôi đau, tôi không nhớ ra.”Đầu cô thật sự hơi đau, nhăn lại thì càng đau hơn.Trần Tỉ quay đầu nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, lông mày cau lại tập trung suy nghĩ, nhưng anh lại chú ý đến tư thế ngồi kỳ lạ của cô thì nhắc nhở: “Sao cô lại ngồi như vậy? Ngồi xuống đi, đừng để rơi xuống.”Dương Thụ Ảnh đang ngơ ngẩng, tinh thần cô vẫn không ở đây, cô giống như không hiểu lời đối phương đã nói: “Tôi ngồi xong rồi.”Nhưng cô vừa dứt lời thì xe đạp giống như vừa mới vượt qua hai hố bùn liên tiếp, bánh xe cũng vừa lăn rào hố nước.Theo quán tính cô đã ngửa ra sau khiến bản thân bị dọa sợ phải nắm chặt góc áo người đàn ông, vất vả lắm mới ổn định cơ thể.Kết quả, bánh xe vừa khéo đã trượt một tiếng lại lăn ra ngoài, khiến cả người cô đụng vào phía trước theo quán tính và đã đụng thẳng vào phần lưng rắn chắc của người đàn ông.

Cô xoa lên vết thương bị đụng phải trên đầu mình, cơn đau khiến cô phải nhe răng trợn mắt, hai mắt ướt đẫm cũng trở nên mờ mịt.Dưới sự kích thích của cơn đau, với tốc độ ánh sáng Thụ Ảnh nhớ ra vì sao những cái tên này lại quen thuộc như vậy.Đây không phải đều là tên của các nhân vật trong quyển truyện cô vừa mới đọc được sao?Cô khiếp sợ phát hiện được thì ra cô không chỉ xuyên việt mà còn xuyên vào sách.Xuyên vào một một quyển ngược văn mà cô mới xem hết ở gần đây, lại là nhân vật nữ chính trong bản ngược văn này.Trong nháy mắt trong lòng Thụ Ảnh giống như có một vạn chữ “con mẹ nó” vừa mới lao qua rất nhanh.


Sau khi bị hỗn loạn trong gió, cô chỉ cảm thấy giống như sấm sét giữa trời quang khiến cả người cô không khỏe chút nào.“Đồng chí, cô ổn không?” Có lẽ người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ Thụ Ảnh sắp khóc lên nên lễ độ hỏi thăm.“Tôi, không, sao cả.” Bỗng nhiên Thụ Ảnh ngước lên nhìn đối phương bằng đôi mắt màu trà đẫm lệ, và mờ mịt.

Nhưng để đề phòng đối phương xem mình như người bị bệnh thần kinh nên cô lập tức lau nước mắt, đau thương nhưng phẫn nộ nói.Ánh mắt Trần Tỉ kỳ lạ nhìn gương mặt có hơn phân nửa mà máu, tự nhiên anh nhìn ra cảm xúc của Thụ Ảnh không thích hợp lắm.

Cuối cùng anh cũng không nói gì, chỉ hỏi thăm người đi đường, đạp xe đạp đi thẳng đến trạm y tế.Mà Thụ Ảnh thấy người đàn ông không hỏi nữa thì thở dài một hơi, đồng thời lại lâm vào sự im lặng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện