Cô nhẹ nhàng thở ra.

Chu Mục Dã nhìn cô liếc mắt một cái, hôm nay cô bện hai bím tóc bánh quai chèo, ngắn ngủn, đến bả vai, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời, môi đỏ kiều diễm, thoạt nhìn rất mềm.

Lại nghĩ tới tay cô, cũng rất mềm, trên người cô hẳn là mọi nơi đều mềm, đè ở dưới thân nói……Ngừng, anh không dám nghĩ nữa, tuy rằng là vợ anh, nhưng lần trước ở trên giường cái giá phải trả quá thảm, anh còn muốn giữ lại mạng nhỏ.

“Điền đại tẩu đưa trứng gà, cũng là cô chuẩn bị, phải không?”Tô Đào ngồi xổm bên người anh, nhu thuận gật đầu: “Dạ, Điền đại tẩu mỗi ngày có nấu trứng gà cho anh ăn không?”Chu Mục Dã mặt vô biểu tình: “Cô về sau đừng như vậy làm, tiền để dành tự mình tiêu đi, đại đội chuẩn bị thức ăn đủ cho tôi ăn.


”Cô vợ này càng đối tốt với anh, trong lòng anh càng sợ đến hoảng, không biết rốt cuộc cô có mục đích gì không thể cho ai biết, là muốn đem anh dỗ vui vẻ, sau đó buộc anh phải ly hôn sao?Người thành phố mới lưu hành ly hôn, ở nông thôn bọn họ không có ly hôn, mặc dù cô đâm anh một dao, anh cũng sẽ không ly hôn.

Tô Đào tay tự nhiên mà để ở đầu gối anh: “Chúng ta không phải đều kết hôn rồi sao? Người một nhà còn phân cái gì anh em a?”Chu Mục Dã lại lui ra sau, phát hiện tới trên thân cây, đã không thể lui, anh gấp đến độ ra mồ hôi, cảm thấy mình giống như Bồ Tùng Linh trong tiểu thuyết thư sinh, Tô Đào trước mắt này, chính là yêu tinhhoa đào.

“Các ngươi đang làm cái gì?”Đinh Hồng Hà lấy cớ muốn đi ngoài, cũng chạy đến sườn núi nhỏ này, bên ngoài sườn núi có một loạt cây xanh lớn chống đỡ, các thôn dân bên kia đê căn bản nhìn không thấy hai người đang làm gì, Đinh Hồng Hà liền giống như vợ cả đi bắt gian, hung tợn mà nhìn chằm chằm Tô Đào.

Bác gái đều nói tốt cùng cô ta, muốn đem cô ta gả cho Mục Dã ca.


Cô ta tới đào sông đã một đoạn thời gian, căn bản không biết Chu Mục Dã đã kết hôn cùng Tô Đào.

Tô Đào cả kinh, nhanh chóng chuẩn bị đứng lên, dưới chân mềm nhũn, cả người lại thẳng tắp sắp ngã, Chu Mục Dã theo bản năng vươn tay tới, tiếp được cô.

Cả người Tô Đào đều nằm trên người Chu Mục Dã, anh vừa ngẳng đầu, liền nhìn đến đôi mắt cong cong của cô đang nhìn anh, biểu tình vô tội: “Chân đã tê rần.

”Anh thô giọng nói: “À.

”“Chúng ta giống gian phu dậm phu như vậy sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện