Không làm tổn thương xương, về phần đầu và nội tạng, bác sĩ bắt mạch, vấn đề không lớn, để trở về nằm trên giường tĩnh dưỡng vài ngày.

Làn da Lý Mạn vừa trắng vừa mềm, cởi quần áo ra, liên tục có từng mảng tím đen, nhìn cực kì dọa người.

Bác sĩ mở một chai dầu hoa đỏ, yêu cầu y tá đi vào bôi dầu chà xát cho cô.

Đau, đau, đau quá, nước mắt Lý Mạn sắp rơi xuống, ngượng ngùng không dám la hét, chỉ đành cắn chặt răng chống đỡ.

Y tá cười cười nhìn sự dũng cảm của cô! Có thể chịu đựng được là tốt! Tống Du ở gian ngoài nghe, kinh ngạc nhướng mày, không khỏi cảm thán một câu, trải qua chuyện này, cô gái nhỏ mềm mại đã trưởng thành!

Xoa tan chút máu trên lưng, bụng và đùi, trên mặt có vài vết trầy xước, y tá cũng bôi thuốc tím.

Lý Mạn vẻ mặt khổ sở mang theo túi lưới chứa dầu hoa đỏ, thuốc tím, đi theo phía sau y tá từ gian phòng đi ra.

Cúi đầu xuống, khuôn mặt đỏ hồng tím tím, làm cho Tống Du vô cớ nhớ tới con mèo năm xưa anh nuôi trong nhà, muốn cười, lại có vài phần thương tiếc, đưa tay móc một viên đường đưa qua: "Cho em!”

Cô gái nhỏ hôm nay chịu tội lớn, ăn một viên để miệng ngọt ngào.

"Cái gì?" Lý Mạn thò đầu ra nhìn, kinh ngạc nhướng mày, "Anh là một người đàn ông, còn thích ăn đường?”

Tống Du đơ ra, thân thể này còn đang dậy thì, hơn nữa sau khi anh tới, một lần nữa luyện linh long thương pháp của Tống gia nhà bọn họ, mỗi ngày đều ở trong trạng thái nửa đói, không ăn chút đồ ngọt bổ sung, làm sao có thể làm được công việc ở ruộng, "Ăn hay không ăn?”

Ăn chứ! Có đường không ăn, là đồ ngớ ngẩn. Lý Mạn đưa tay nhận lấy, lột giấy đường ra, ném vào miệng, tràn đầy mùi sữa, lại nhìn Tống Du, càng thêm nghi ngờ, Tống Tri Thanh thích ăn kẹo sữa!

Tống Du: "... Đi thôi.”



"Ồ, chờ em."

Ra khỏi phòng khám, khắp nơi đều có thể thấy các cô gái dân tộc Thái mặc váy ống, hai người vội vàng tranh thủ thời gian, cũng không đến tiệm ăn quốc doanh, mà trực tiếp đến căng tin bệnh viện gọi hai bát bún rau xanh một lớn một nhỏ giải quyết bữa trưa.

Xe bò đậu bên ngoài bệnh viện, ông cụ trông coi miễn phí giúp đỡ trông chừng.

Ra khỏi cửa, Tống Du nói lời cảm ơn với ông cụ, đi tháo dây cương trên cọc trâu, Lý Mạn mang theo túi lưới đựng thuốc đứng ở một bên chờ.

“A —— mau tránh ——"

Sắc mặt Tống Du đột nhiên biến đổi, trên đường không biết từ đâu lao ra con trâu điên, nhìn khăn đỏ ở bờ vai trên người Lý Mạn đâm tới.

Đám người hỗn loạn, không ít người sợ tới mức nhắm mắt lại.

Tống Du túm đứt dây cương, sau đó run dây cương và roi trâu trong tay, quấn lấy một chân trước và một chân sau của con trâu, đột nhiên ném vào trong ngực.

"Bùm" một tiếng, Trâu điên ở cách nửa mét phía sau Lý Mạn, thân thể nghiêng ngả, bị nện xuống đất.

Giãy dụa, la hét, trâu điên vứt sợi dây thừng trên đùi, lại đứng lên.

Sức mạnh quá lớn, dây cương và roi trâu trong tay không thể ngăn cản được bao lâu.

“Còn không né tránh!” Tống Du quát Lý Mạn.

Khuôn mặt Lý Mạn trắng bệch, cưỡng chế trấn định dịch sang bên cạnh mấy bước, sau đó xoay người chạy vào bệnh viện, lui vào cửa, lo lắng nhìn về phía này!



“Phanh!” Dây cương bị đứt.

Lý Mạn không ngừng đi theo mọi người kinh hô: "A!”

Chân phải Tống Du hướng về phía sau, túm roi trâu khó khăn lắm mới ổn định thân hình.

Trong đám người nhanh chóng vọt tới hai người đàn ông mặc quân trang, một người kéo một đầu dây thừng, vòng quanh con trâu điên đang nửa đứng lên, nhanh chóng chuyển tới.

Tống Du phối hợp kéo roi trâu giơ cao cánh tay.

Dây thừng vòng quanh bốn chân của Trâu Điên, đi một vòng lại một vòng, mắt thấy trói tới mức tạm thời không nhúc nhích được, Tống Du buông roi trâu ra, vọt vào đám người, mượn một cây gậy gỗ tới, nhắm ngay một chỗ nào đó trên cổ trâu, hung hăng đập một cái, trâu điên còn đang giãy dụa kêu lên, bùm lên một tiếng ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Hai vị quân nhân vội vàng kéo dây thừng thắt nút, lại tìm người mượn thêm, trói bốn chân lại một lần nữa.

Lý Mạn chạy tới, nhìn hai tay Tống Du, lo lắng nói: "Không sao chứ?”

Tống Du lắc đầu, xoay người trả gậy gỗ.

Lý Mạn nhắm mắt theo anh nói: "Kình lực lớn như vậy, đừng làm tổn thương gân cốt trên cánh tay, chúng ta nên tìm bác sĩ xem thử chứ?”

"Không cần." Trả lại gậy gỗ cho đối phương, Tống Du nói một tiếng cảm ơn, xoay người nhìn Lý Mạn trách cứ: "Biết trâu điên có sức lớn, cũng không chạy xa chút!”

"Em..."

"Đồng chí," Hai vị quân nhân đi tới, người lớn tuổi cười giơ ngón tay cái lên với Tống Du, "Thân thủ tốt! Sức mạnh cánh tay tốt! Quân đội khu nào?”

Tống Du Xuyên qua nửa tháng, sớm đã dung hợp trí nhớ của nguyên chủ, tự nhiên biết ông nói bộ đội là có ý gì. Thành thật mà nói, anh tò mò về cách huấn luyện quân đội hiện đại và vũ khí đang được sử dụng. Đáng tiếc, nguyên chủ là hắc ngũ loại, là con cái không được giáo dục tốt, không làm được binh: "Tôi là thanh niên trsi thức về nông thôn của trại Song Phượng, mới vừa rồi cảm ơn các anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện