Lý Mạn trầm mặc, chính sách trước mắt, một khi Thanh niên trí thức kết hôn ở địa phương, về thành tuyển dụng, là nhóm đầu tiên đã bị đánh rớt tuyển.

"Tiểu Mạn, Tống Thanh niên trí thức không muốn trở về thành sao?"

Lý Mạn lắc đầu: "Tôi chưa từng hỏi tới.”

"Tiểu Mạn, " Triệu Kim Phượng cùng cháu gái múc cơm ngon cho mọi người, vẫy vẫy tay với cô, "Lại đây lại ăn một ít.”

Lý Mạn buông thìa gỗ xuống, từ trong túi lấy bốn quả xoài nhỏ, nhét cho Đoàn Vân một quả, Tiểu Kim Hoa một quả, đi đến bên cạnh Triệu Kim Phượng, ngồi xuống bể ruộng bên cạnh bà, ăn một miếng đậu tằm bà gắp, bóc một quả xoài cho bà ăn.

Triệu Kim Phượng cắn một miếng, cười từ chối: "Thịt ít hạt lớn, xoài rừng à.”

Vừa nhìn đã biết là xoài hoang dã ở sau núi.

"Không mà, cầm trong mâm ở nhà."

"Vậy hẳn là Tống Du hái vào buổi sáng."

Lý Mạn gật gật đầu: "Dưới lầu còn có thêm một con thỏ.”

"Từ ngày mai cơm đều sẽ là mỗi nhà tự làm, A Nhũ trồng cây, cơm nhà ta giao cho con nhé?"

Lý Mạn vội vàng lắc đầu: "Con cũng không giết gà làm thịt thỏ, A Nhũ ở nhà đi, để con cấy mạ.”

Triệu Kim Phượng nhắc nhở: "Ngày mai có mưa.” Có mưa, cấy lúa sẽ khổ hơn.

Xoài trong miệng Lý Mạn đột nhiên không thơm nữa.

Chờ mọi người ăn cơm xong, Lý Mạn vàTiểu Kim Hoa thu chén bát đũa, đũa châm thanh tùng về trại, bác gái Đoàn một mình nấu thêm cho một chén cơm, mặt trên bỏ măng chua xào ruột già.



Hai người ngồi trên chân rễ nhô lên của đại thanh thụ, cầm chén ănmãnh liệt, thật ngon mà, gạo trong trại hấp ra một mùi hương thơm rất thơm, lại phối hợp với ruột già măng chua chua cay cay, đúng là quá ngon! Ăn xong liếm liếm khóe miệng, thỏa mãn ợ một cái, hai người lại bận rộn, rửa sạch, chọn thức ăn, hái xoài xanh, ôm củi đốt lửa.

Buổi tối, không cần đưa cơm, mọi người xuống công việc trở về, mang bàn ghế nhà mình, vây quanh đống lửa, ăn uống, hứng thú đến, lại dụng lực lên cổ họng hát cao một khúc hoặc dời bàn ghế, tay trong tay vây quanh đống lửa, vừa nhảy vừa hát, còn có cậu nhóc cầm trúc sắt tới, ôm accordion tới.

Bầu không khí vui vẻ, như thể xua tan sự mệt mỏi cả một ngày.

Lý Mạn là phụbếp, phải ở lại đến cuối cùng, hỗ trợ dọn dẹp quét dọn.

Triệu Kim Phượng và Lý Trường Hà đã lớn tuổi, hai người dùng cơm xong không chốc lát sau đã về nhà trước, Tống Du bị mấy nam thanh niên trí thức lôi kéo hỏi chuyện ban ngày Mễ chính ủy tới chiêu binh.

Cuối cùng, ai đó tìm anh, ấp úng muốn vay hai đồng để khám bệnh.

Thanh niên trí thức bình thường không ăn ở cùng người trong trại, bọn họ ở lại hai gian chuồng trại cũ, Nam Thanh niên trí thức một gian, Nữ Thanh niên trí thức một gian, ở giữa dùng đồ ngăn cách một gian nhỏ, hai người một gian, cũng có một người một gian.

Bên cạnh chuồng trại xây phòng bếp, phía sau xây phòng tắm, nhà tranh, bọn họ tự mình mở bếp, thay phiên nhau nấu cơm, gọi là hộ tập thể, có thể khai hoang trồng rau, cũng có thể nuôi gà nuôi vịt nuôi heo.

Vị Thanh niên trí thức vay tiền này tên là Tiền Chính Dương, từ hôm qua trở đi, cả người vô lực, sắc mặt ửng hồng, bắt đầu cho rằng là trúng gió, tìm người mượn đậu xanh, nấu một nồi nước đậu xanh lớn, liên tục uống mấy nồi. Vẫn vô dụng, hôm nay hình như càng nghiêm trọng hơn, gánh mạ cũng không có sức.

Tiền Chính Dương làm người nhút nhát, lúc này há mồm, hẳn là lấy hết dũng khí, trên người Tống Du không mang theo tiền, nói với cậumột tiếng, "Chờ tôi một chút.”

Dứt lời, đi tới trước mặt Lý Mạn, nhỏ giọng hỏi: "Mang theo tiền chứ?”

"Muốn bao nhiêu?" Hôm nay đột nhiên nhận được 1.500 tệ, Lý Mạn hào phóng bỏ vào trong túi xách một tờ đại đoàn kết (10 đồng), chuẩn bị cóthời gian đến cửa hàng của Trại mua hai gói kẹp nhỏ, lại mua gói giấy vệ sinh, nhà vệ sinh để bao đụng thóc, cô không quen dùng.

Kết quả buổi chiều bận rộn qua, quên mất những chuyện này.

"Hai đồng."

Lý Mạn lấy tờ đại đoàn kết cho anh: "Chỉ mang theo tờ này.”



"Ừm, cho anh mượn dùng trước, sau này lại trả lại cho em."

Lý Mạn khoát tay áo với anh: "Hai lần đi lên trấn, tiêu của anh không ít, còn chưa trả anh, tờ này anh cầm dùng đi.”

Tống Du cười cười: "Cảm ơn.”

Tiền Chính Dương nhìn tiền Tống Du đưa tới, có hơi ngượng ngùng xoa xoa tay, "Hai đồng là đủ rồi..."

"Cầm đi, ngày mai xin nghỉ phép đến bệnh viện thị trấn tìm bác sĩ khám cho kĩ."

"Cám ơn, tôi sẽ mau chóng trả lại cậu."

......

Tống Du và Lý Mạn ở lại đến cuối cùng, dập lửa, thu củi chưa cháy hết, ôm nồi lớn về trong nhà, tạm biệt với các người bác gái Đoàn, dẫn theo Lý Mạn cầm nửa giỏ đũa trúc đi về nhà.

Mây đen che ánh trăng, Lý Mạn giơ đuốc lên, ngẩng đầu nhìn trời: "A Nhũ nói, ngày mai có mưa.”

Tống Dư hơn 14 tuổi nhập ngũ đã theo ông nội học hành quân bày trận, một trong số đó là xem thiên tượng ban đêm, ngẩng đầu chỉ nhìn thoáng qua, đã khẳng định: "Khoảng 4 giờ sáng bắt đầu mưa, đến 7 giờ, mưa nhỏ chuyển mưa rào.”

"Nếu thật sự như anh nói giờ nào mưa, Tống Thanh niên trí thức, anh có thể so với dự báo thời tiết." Lý Mạn cười nói.

Tống Du Tiếu: "Đoán mò, cũng không được chuẩn.”

"Cắt! Còn tưởng anh thật sự có tài nghệ này.”

Hai người về đến nhà, hai ông bà còn chưa ngủ, trong nồi đã đun nước nóng xong.

Lý Mạn rửa trước, rửa xong thì ôm hộp gỗ nhỏ đựng tiền của mình, đếm ở phòng riêng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện