Edit: Trang Nguyễn

Beta: Sakura

Lúc này chưa đến sáu giờ, mặt trời còn chưa xuống núi, một bộ sáng ngời khiến cho lòng người khó có thể làm chuyện gì xấu.

Vu Hinh thoáng quay đầu nhìn qua, thấy phía trong không có ai, cô lại cười nói với Lâm Lam: “Đội trưởng Lâm, trước đó có nói cùng cô về chuyện vải sợi tổng hợp, vừa lúc tôi có một tấm, không bằng đưa trước cho cô may quần áo mặc.” Cô lấy một tấm vải sợi tổng hợp màu xanh nhạt từ trong túi xách ra  nhét vào trong tay Lâm Lam.

“Thanh niên trí thức Vu, tôi nói rồi tôi không thích sợi tổng hợp, có điều vẫn cám ơn ý tốt của cô.” Lúc này Lâm Lam đã khẳng định cô ấy muốn nhờ cậy quan hệ đây.

Vu Hinh nhìn vẻ mặt Lâm Lam, thật không muốn? Không thể nào? Cô xem Lâm Lam không có ý muốn mời cô vào nhà, liền cười nói: “Đội trưởng Lâm, đi bộ lâu rất khát nước, có thể cho tôi một ly nước hay không?”

Lâm Lam: “Cô chờ, tôi vào bưng ra cho cô.”

Lâm Lam xoay người đi vào nhà rót nước cho cô, ai biết Vu Hinh lại đi theo vào sân.

Lâm Lam nhíu mày, ai cho phép cô ta vào sân, đã nói đợi một chút, cô vào nhà rót nước.

Vu Hinh đứng ở trong sân nhìn vào trong nhà, lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn anh tuấn đang chuyển động vây quanh bếp lò trong nhà, cằm của cô thiếu chút nữa rớt xuống. Cục trưởng Hàn về nhà, lại làm việc nhà? Giả sao! Chẳng lẽ biết mình sắp đến?

Lâm Lam đi vào nhà rót nước, ly uống nước nhà mình tự nhiên không để cho người ngoài dùng, lại đi cầm chén lớn đến.

Hàn Thanh Tùng đã thu dọn chén đũa xong, nói với Lâm Lam: “Anh đi gánh nước trước rồi đi tưới vườn rau.”

Lâm Lam ừ, để cho anh cứ đi bận rộn.

Vu Hinh đứng ở cửa nhìn trộm đánh giá Hàn Thanh Tùng, người thật còn đẹp hơn hình chụp, người cao chân dài khí chất lạnh lùng cứng rắn, khi anh quay đầu nhìn qua cô, trái tim cô thình thịch nhảy loạn lên.

Chờ đến lúc Hàn Thanh Tùng đi ra, Vu Hinh bị khí chất dương cương đập vào mặt làm cho choáng váng cả đầu, dưới khí thế bức bách của anh vội vả lui về phía sau tránh đường cho anh, nhưng ngay sau đó lại ưỡn ngực, cười ngọt ngào, giòn thanh chào hỏi: “Chào Cục trưởng Hàn.”

Hàn Thanh Tùng liếc nhìn cô một cái, không nhận ra, cho là người nào đó trong đội tuyên truyền, thản nhiên nói: “Vị chị dâu này không cần không cần khách sáo.” Anh đi bên cạnh cầm thùng nước cùng đòn gánh đi.

Đì đùng một tiếng sét đánh!

Vu Hinh hóa đá tại chỗ, một gương mặt đẹp đều vặn vẹo.

Anh, anh gọi ? Cô giống như chị dâu ở nơi nào chứ? Năm nay cô mới hai  mươi hai tuổi, còn trẻ hơn Lâm Lam vài tuổi, tại sao phải gọi cô là chị dâu!

Hàn Thanh Tùng cũng không biết tâm tư của cô ta, không biết người phụ nữ có chồng gọi là chị dâu, cũng không phải đặc biệt là lớn tuổi hay nhỏ tuổi mà chỉ là thân phận, cũng xem như một cách xưng hô. Ban đầu Lâm Lam đi huyện thành, ông thầy thuốc cũng gọi cô ấy là vị chị dâu này, là đúng cách gọi của người phụ nữ trẻ tuổi nông thôn.

Hàn Thanh Tùng cho là cô là bạn bè trong công việc của Lâm Lam, đặc  biệt tôn trọng một chút, trường hợp khác đụng phải phụ nữ không nhận ra, anh thấy sẽ không nhìn.

Nhưng Vu Hinh không biết, cô chỉ cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình bị hung hăng đâm một đao. Mình không có kết hôn, còn trẻ tuổi hơn bạn bè cùng lứa tuổi, người khác nói nhiều lắm là mười bảy mười tám tuổi, nơi nào thành chị dâu? Phụ nữ kết hôn và phụ nữ chưa kết hôn, trời đất cách biệt có được không?

Lâm Lam ở trong nhà nhịn không được cười trộm trong chốc lát, lúc này mới bưng nước sôi để nguội đi ra ngoài: “Không nóng, uống đi.” Uống xong rồi đi nhanh lên.

Trong lòng Vu Hinh không được tự nhiên, cầm chén nhận lấy đi qua ngồi ở một bên trên bục cái miệng nhỏ uống từng ngụm nước. Uống hai cái, Vu Hinh lại đưa vải sợi tổng hợp kia cho Lâm Lam: “Đội trưởng Lâm, cô cầm lấy đi, đến lúc đó đưa cho tôi phiếu vé cũng như nhau, xem như hai ta trao đổi với nhau.”

Lâm Lam: “Thanh niên trí thức Vu, tôi thật sự không thích vải sợi tổng hợp, không cần trao đổi.”

“Cho cục trưởng Hàn làm áo tay ngắn mặc một chút cũng tốt chứ sao.” Vu Hinh bật thốt lên.

Lâm Lam nhíu mày, không vui nói: “Thanh niên trí thức Vu, nếu vì chuyện vải sợi, tôi đây không cần. Không có chuyện gì khác, cô vẫn nên đi về sớm một chút đi.” Hai đại đội cách cũng không xem như quá gần, sáu dặm đường, một ngày cô ta chạy hai lần, còn rất nhiệt tình.

Vu Hinh cười nói: “Không vội, trời còn chưa có tối kia mà, tôi nói chút công việc với đội trưởng Lâm.”

Lâm Lam đã không khách sáo: “Về chuyện công việc, hiện tại không nói với cô nữa, cô trước thành lập đội tuyên truyền rồi nói sau.”

Vu Hinh nghe Lâm Lam nói như vậy, cười nói: “Vừa lúc a, cô giúp tôi nói với người phụ trách bí thư chi bộ một chút, để cho cô ấy giao cho tôi thành lập đội tuyên truyền, chắc chắn có thể.”

Lâm Lam không khỏi nhìn cô ta, thật rất kỳ quái, những cô gái trẻ này có đôi khi vô cùng có lòng tự ái, người khác thuận miệng nói cái gì cũng không nhằm vào cô ấy, bọn họ còn có thể tức giận một lúc lâu. Nhưng lúc này chính mình lôi kéo giọng điệu cũng không khách sáo, rất rõ ràng cô đã tỏ vẻ không hữu nghị, người bình thường cũng sẽ lúng túng đỏ mặt tạm biệt, nhưng Vu Hinh lại có thể thản nhiên nói cười, thật giống như mình và cô ta có quan he65 thân thiết rất nhiều.

Cũng không có!

Chẳng qua mình chỉ cùng bọn họ tán gẫu qua mấy lần mà thôi, muốn quan hệ còn có thể, thì ra cũng khá thành thục như như Nhậm Hồng Hà, Lữ Trường Vĩ. Dù sao thôn mình cũng có thanh niên trí thức, cô ta và Hoắc Duyên có quan hệ không tệ, người ta cũng không đến nhờ giúp đỡ.

Ấn tượng của Lâm Lam đối với Vu Hinh càng tệ.

Cô nhận định Vu Hinh là tới đi cửa sau, đã nghĩ Vu Hinh tranh thủ nói ra muốn giúp bận rộn danh sách đề cử, mình lập tức từ chối cũng xong rồi. Nhưng Vu Hinh không nói, cái miệng nhỏ không ngừng nói không phải phải ở chỗ này giống như uống rượu đỏ xé chuyện tào lao, Lâm Lam cũng có chút phiền não, chẳng muốn cố kỵ mặt mũi muốn đánh nhau đuổi cô ta đi.

Vu Hinh cười nói: “Đội trưởng Lâm, cô thế nào rồi hả? Thật ra chúng tôi thành lập đội tuyên truyền đối với cô cũng có chỗ tốt, sau này cùng nhau hợp tác. Tôi sẽ ca hát làm thơ khiêu vũ, còn có thể. . . . . .” Cô cho rằng Lâm Lam kiêng kỵ mình sợ đoạt mất công việc gió êm dịu.

“Được rồi, cô đi đi.” Lâm Lam không khách sáo hạ lệnh đuổi khách, chỉ sợ bị nói không có lịch sự cũng lười để ý.

Vu Hinh ngơ ngác một chút, dường như thật không nghĩ tới Lâm Lam có thể không khách sáo không chú ý mặt mũi như vậy, mọi người quan hệ không tệ, vừa nói vừa cười, làm sao đột nhiên lại trở mặt?

Trong lòng cô ta cũng không vui, nhưng mặt ngoài vẫn cười, rốt cuộc đợi đến Hàn Thanh Tùng gánh nước trở về.

Cô cười nói: “Sức lực của cục trưởng Hàn thật lớn nha, gánh nước giống như đi chơi, tôi còn chưa từng thấy người nào có sức lực như vậy đấy.”

Có Lâm Lam ở đây nên Hàn Thanh Tùng trước tiên đi đến trước mặt cô, lúc nay cảm thấy cô không vui, Hàn Thanh Tùng mới nhìn sang Vu Hinh, nhất định là cô ta chọc cho Lâm Lam không vui, anh lãnh đạm nói: “Vị chị dâu này, bây giờ không phải thời gian làm việc, không có chuyện gì mời trở về đi.”

Vu Hinh thiếu chút nghẹn họng.

Cô làm bộ miệng nhỏ uống nước, nhưng đảo ánh mắt nhìn Hàn Thanh Tùng, người kia cao như thế, cô phải dùng sức mới nhìn đến mặt của anh. Ánh trời chiều chiếu đến càng khiến người đàn ông càng thêm cao ngất anh tuấn hơn, thậm chí mang theo một loại khí chất thần bí, phù hợp với mơ tưởng trong lòng thiếu nữ về người đàn ông cao lớn uy mãnh.

Vu Hinh không nhịn được chu môi, giọng nói đều mang theo mấy phần hờn dỗi: “Cục trưởng Hàn, anh nhìn tôi cùng đội trưởng Lâm người nào lớn tuổi hơn, anh lại gọi người ta là chị dâu?”

Lâm Lam nhíu mày, cũng muốn xem cô ta muốn làm gì.

Hàn Thanh Tùng gánh nước đấy, để đòn gánh xuống, lạnh lùng xem xét Vu Hinh một cái: “Tôi thấy cô quần áo trẻ tuổi gọi cô một tiếng chị dâu, thật tình đánh giá cô cũng sắp bốn mươi tuổi, cô là chủ nhiệm phụ nữ của thôn nào?”

Vu Hinh: “……” Con mẹ nó mắt anh mù rồi hả? Anh thế nào làm được  cục trưởng? Mở mắt nói lời bịa đặt sao?

Co ta há hốc mồm cứng lưỡi nói không ra lời.

Hàn Thanh Tùng xách thùng nước lên hỏi Lâm Lam: “Tắm sao? Xách vào  phòng tắm cho em?”

Lâm Lam: “Hiện tại không tắm, trước đổ nước vào đầy lu đi.”

Bà thím Vu Hinh còn đang đắm chìm trong cơn tức giận không có cách nào tự kềm chế, nghe bọn họ hai vợ chồng vì chuyện nước tắm mà nói đâu đâu thì càng thêm tức giận, cảm thấy Lâm Lam khoe khoang với mình.

Hàn Thanh Tùng đi ra ngoài lôi kéo tay Lâm Lam, nói với Vu Hinh: “Vị này bà… chúng tôi phải ra khỏi cửa, vẫn nên mời cô trở về.”

Vu Hinh: . . . . . . . . . . . .

Cô cảm giác trong cổ họng có một ngụm huyết khí dâng trào, dùng hết tất cả sức lực toàn thân mới khống chế vẻ mặt không có dữ tợn.

Cô hơi nghiêng đầu tự nhận đây là vẻ mặt xinh đẹp nhất hướng về phía anh, dịu dàng nói: “Cảm ơn cục trưởng Hàn quan tâm, trời còn chưa có tối không để lỡ đường đi đâu. Các người cứ bận việc của mình, tôi, tôi uống nước đã.”

Đây là muốn ở lì ở nhà cô không đi? Lâm Lam cảm thấy mình có chút hiểu sai với Vu Hinh, lúc trước cảm thấy hơi kiêu ngạo, hiện tại phát hiện da mặt rất dầy. Người bình thường chủ nhà tỏ vẻ không hoan nghênh, lập tức sẽ túng quẫn luống cuống chân tay vội vàng cáo từ, cô ta lại còn nói nói cười cười!

Cũng rất chịu phục đấy.

Cô trực tiếp cầm chén đoạt lấy đặt xuống đặt xuống trên bục nước, không chút khách khí đẩy Vu Hinh đi ra ngoài, sau đó đóng cửa cùng Hàn Thanh Tùng cùng nhau đi về hướng đông, Hàn Thanh Tùng tiếp tục gánh nước Lâm Lam làm theo tìm chị dâu cả Hàn nói chuyện.

Vu Hinh tức giận muốn chết, cô vốn cảm thấy mình xinh đẹp như vậy Hàn Thanh Tùng nhất định sẽ lập tức đối xử khác.

Dù sao từ nhỏ đến lớn, xinh đẹp giúp cho cô thuận lợi hơn rất nhiều. Ban đầu xuống nông thôn, bởi vì chính mình rất xinh đẹp, có thể chọn một đại đội giàu có, đến đội sản xuất, bởi vì xinh đẹp đội trưởng kia sắp xếp cho mình công việc nhẹ nhàng. Có đôi khi chỉ cần mình chu môi, đều không cần nói gì, đàn ông sẽ muốn nâng cô lên.

Cô cho rằng Hàn Thanh Tùng cũng sẽ như thế.

Nào biết đâu rằng. . . . . . Cô tức giận đến ngũ tạng lục phủ đều đau, hơn nữa Lâm Lam còn làm trò trước mặt mình mắt đưa mày lại với Hàn Thanh Tùng, khiến cho cô cảm thấy đây là muốn sỉ nhục cô.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Hàn Thanh Tùng giống như đầu gỗ không biết cách đối nhân xử thế, người như vậy, tìm anh đi cửa sau làm việc, đưa tiền đưa vật đoán chừng không được. Nhưng anh đối với mình lại không nhiệt tình, cô cũng có chút không có cách nào. Lại nói bình thường loại đàn ông thoạt nhìn  lạnh như băng này, nếu như có thể để cho anh đưa ra thật lòng, vậy chắc chắn anh khăng khăng một mực.

Cũng không biết như thế nào mới có thể để anh thật lòng hỗ trợ, cô nghĩ có phải cô nên lén lút tiếp xúc với anh một chút hay không? Có lẽ anh chỉ giả bộ trước mặt Lâm Lam, ngại nói chuyện với mình? Sợ Lâm Lam ghen tỵ rồi làm ầm ĩ?

Cô nhìn thấy nước đọng trên mặt đất, một đường đi về hướng Đông kéo dài, như ý có thể chạm mặt Hàn Thanh Tùng.

Đang lúc bồi hồi, Mạch Tuệ từ bên ngoài trở lại, cô bé mặc quần áo mới vui vẻ đi về nhà.

Thấy Vu Hinh ở trước cửa nhà, cô bé kinh ngạc nói: “Dì tìm ai?”

Vu Hinh lập tức lấy tấm vải sợi tổng hợp kia: “Em gái nhỏ à, chị là bạn của đội trưởng Lâm, đi theo làm công việc với cô ấy đấy.” Cô đem vải đưa cho Mạch Tuệ.

Mạch Tuệ cho rằng cô đưa vải cho Lâm Lam, có đôi khi Lâm Lam cũng sẽ nhờ người khác mua ít đồ, cô bé mở cửa, Vu Hinh đi theo vào nhà cô bé.

Mạch Tuệ bảo cô đợi ở trong sân.

Vu Hinh liền thoáng tự giới thiệu về mình: “Cục trưởng Hàn đi gánh nước rồi, làm sao lần này lại đi lâu như vậy?”

Mạch Tuệ khẽ cau mày, không hiểu nhìn cô, Vu Hinh lập tức nói mình mới vừa rồi đã tới.

Mạch Tuệ liền đề phòng, không phải cô này đến đi cửa sau?

Mặc dù Hàn Thanh Tùng là cục trưởng, nhưng Lâm Lam hằng ngày cho đến bây giờ không đem nhà mình thành người nhà cán bộ, đối với bọn nhỏ cũng nhấn mạnh nhà mình chỉ là nhà xã viên bình thường, không nên lấy việc mình là con cục trưởng thì tự cho mình là đúng, lại càng không được khoe khoang với người khác, phải khiêm tốn…vv…vv… Nếu có người không quen đối xử tốt với bọn nó, nhất định không thể tiếp nhận, bởi vì người khác có thể muốn tìm cha lôi kéo quan hệ.

Dù sao Hàn Thanh Tùng ở công xã tác phong cường ngạnh, nếu có người tặng lễ bày quan hệ, đến trước mặt hắn sẽ trực tiếp để cho người ta bắt lại. Vừa bắt đầu còn có người tìm anh, như vậy mấy lần, sau này cũng không ai dám đến tìm anh làm việc, thậm chí Tôn Trác Văn, Hoàng Vĩ Trung đều thu liễm rất nhiều, không dám phạm nguyên tắc sai lầm.

Lâm Lam lại suy nghĩ có ít người không dám đi công xã lôi kéo quan hệ, khó tránh khỏi muốn đi sang con đường vợ con, một khi trong nhà thất thủ, trừ phi loại người Hải Thụy này, bình thường đàn ông thật đúng là gánh không được.

Có Lâm Lam thay đổi giáo dục một cách vô tri vô giác, tâm lý bọn nhỏ đều vững chắc cả, hơn nữa Mạch tuệ cùng Nhị Vượng hiểu chuyện hơn một chút.

Mạch Tuệ cười híp mắt: “Dì Vu à, rốt cuộc tại sao dì đến vậy?”

Trong lòng Vu Hinh tức giận Mạch Tuệ không gọi mình là chị, cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em có thích vải này? Thích thì chị đưa cho em.”

Mạch Tuệ biểu hiện rất vui vẻ: “Con có thể giúp dì cái gì?”

Vu Hinh cũng không vội vả nói, mà hỏi: “Cha và mẹ em quan hệ rất tốt nha, ở nông thôn còn nắm tay, ha ha, chưa từng thấy đây.”

Mạch Tuệ: “Đây chính là kiến thức của dì kém, thôn chúng con vợ chồng nhỏ đều như vậy cả.” Tự nhiên không có nhiều như vậy, có điều trẻ tuổi luôn luôn lãng mạn, cảm thấy cục trưởng Hàn thương yêu vợ, cùng vợ dinh dính như hồ dán rất thú vị, bọn họ học theo, không thể thiếu buổi tối ăn cơm cũng nắm tay vợ đi ra ngoài tìm ve bắt rùa.

Vu Hinh cũng không tin, lại hỏi một vài vấn đề, Mạch Tuệ nửa thật nửa giả nói cho cô biết.

Mạch Tuệ vốn hiểu chuyện sớm, mặc dù bị Lâm Lam nuôi phải đơn thuần, nhưng cũng không có nghĩa không có mưu trí, cô bé lại muốn xem Vu Hinh này rốt cuộc muốn làm gì.

Ai biết Vu Hinh lại cái gì cũng hỏi, hoặc nói trong thành như thế nào, quần áo như thế nào đẹp mắt vân vân: “Váy này của em, nếu chỗ nay thay đổi một chút, càng đẹp mắt.” Cô chỉ vào váy Mạch Tuệ.

Mạch Tuệ: “Cha mẹ con còn chưa trở về, chúng ta đi ra ngoài tìm xem sao.”

Vu Hinh một bộ dạng rất quen thuộc cười nói: “Cục trưởng Hàn đi gánh nước rồi, người như cục trưởng Hàn làm đến như thế, còn tự mình đi làm việc gánh nước, thật khó có được.”

Nhìn cô lúc nói về cha mình với vẻ mặt nhộn nhạo như vậy, Mạch Tuệ lập tức nổi giận: “Dì Vu, dì đừng thấy cha con là cục trưởng, lớn lên rất tuấn tú, thật ra thì. . . . . . Trên người cha một phân tiền cũng không, cha trừ đối xử tốt với mẹ con, đối với người khác cũng không biết làm thế nào để thân cận đấy.”

Vu Hinh cũng không tin, làm cán bộ đâu có như vậy, đối với lãnh đạo cấp trên tự nhiên là phải xu nịnh.

Mạch Tuệ cười khẽ nhìn cô: “Dì không tin sao, mọi người đều nói cha con đen.”

“Chị thấy cục trưởng Hàn không đen à.” Vu Hinh có chút buồn bực.

“Không đen? Em trai của con nói cha con là một cha đen, đánh người cực kỳ đau, cực kỳ đau chính là đau giống như đánh giặc vậy.” Mạch Tuệ vẫn còn tìm cách so sánh rồi nói: “Những người kia đi đơn vị tìm cha con bày quan hệ, đều bị cha con đập trên mặt đất, tịch thu tang vật bắt lại giáo dục.”

Khóe miệng Vu Hinh co rút.

Mạch Tuệ chỉ chỉ khối đá

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện