Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Qua đông chí rồi thì đến năm mới, hơn nữa cuộc sống bắt đầu tốt hơn, việc loại bỏ tư tưởng xấu, đả kích tiểu thương ở nông thôn cũng không nghiêm khắc như trước nữa, hoạt động trao đổi của xã viên với dân thành thị cũng nhiều hơn. Dĩ nhiên, vẫn cần phải giấu diếm quản lý thị trường, không thể quá trắng trợn được.

Kể từ sau khi nhìn chằm chằm vào tòa tiểu viện này, La Hải Thành đã phát hiện thật con mẹ nó náo nhiệt mà. Có đi vào đó biên tịch, có đến đưa tịch, còn có đi mua tịch, thậm chí còn có trao đổi buôn bán nhiều thứ vào thời điểm không họp chợ nữa, nghiễm nhiên đã giống như một điểm tiêu thụ thay thế cho Cung Tiêu Xã.

Người đến người đi nhiều gia tăng không ít khó khăn cho bọn họ trong quá trình theo dõi loại từ kẻ tình nghi.

Cũng may có Lưu Kiếm Vân hỗ trợ, anh ta có kinh nghiệm phong phú, lại là người địa phương, an bài mấy người công an đắc lực hỗ trợ nên cũng rất dễ dàng.

Trải qua quá trình loại trừ nghiêm mật, loại trừ một vài xã viên bình thường, cư dân thành thị thì đã tìm ra được người khả nghi. Trong đó có mấy nhân vật chủ yếu đã dần dần nổi mặt nước, nhất là có một người được gọi là Lão Lục.

Một khi đã tập trung vào người nào đó, truy tung, âm thầm điều tra, đã nhanh chóng xác định thân phận của hắn.

Kẻ gọi là Lão Lục này tên là Thôi Tiểu Lục, thân cao 171 cm, 25 tuổi, chưa lập gia đình, bây giờ đang làm việc ở xưởng sản xuất bột mì, là tiểu tổ trưởng tổ sản xuất số hai. Nhân duyên của hắn cũng thường thường, tính tình không tốt lắm, nhưng năng lực nghiệp vụ không tệ, cho nên các tổ viên đều tin phục hắn.

Công an hoả tốc truy tra tên Lão Lục này, tập trung khóa chặt vòng giao tế của hắn, âm thầm đào sâu và phác thảo ra được quỹ tích ngày thường của Lão Lục. Bọn họ phát hiện trên người tên Lão Lục này thật có chuyện xưa đó, chẳng những mang theo một nhóm người đi trộm cắp, còn thích đánh bạc cùng người khác, lúc rảnh rỗi còn gặp mặt mấy nhân tình khác nhau. Còn mấy nhân tình kia, La Hải Thành nghiêm trọng hoài nghi là bọn họ là người chuyên nghiệp, bởi vì bọn họ cung cấp phiếu lương thực và tiền!

La Hải Thành báo lên cho Hàn Thanh Tùng, "Hàn cục muốn bắt Thôi Tiểu Lục sao?"

"Từ trên người hắn có thể mò ra được mấy người?"

"Có một đám lận, đầu mục nhỏ khoảng bốn năm người." Phía dưới đầu mục nhỏ còn có tiểu lâu la, xác thật là một nhóm lớn.

"Tiếp tục theo dõi, tìm ra người cùng cấp với hắn." Nếu như có thể bắt được Lão Lục, thì chính là chặt đứt manh mối chỗ này rồi, nếu có thể từ chỗ tên này mò ra được các đồng cấp khác, vậy thì có thể cắt thêm một đoạn khác rồi.

La Hải Thành lại tiếp tục để cho người luân phiên theo dõi, vì không để cho đối phương hoài nghi, bọn họ cũng phải chịu nhiều đau khổ.

Ngày hôm đó bọn họ đột nhiên phát hiện Thôi Tiểu Lục đi đến xưởng dệt, người hắn tìm lại là Liễu Hạo Triết!

Không để người hoài nghi, cho nên bọn họ cũng không dám đến gần, tự nhiên không nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người kia. Chẳng qua khi nhìn bọn họ nói chuyện thì có cảm giác như là quen biết đã lâu, gặp mặt cũng không cần chào hỏi bắt tay, nói xong cũng tách ra.

La Hải Thành suy nghĩ một chút, có hơi không hiểu được, anh ta đi tìm Lưu Kiếm Vân thương lượng, bởi vì trước kia Lưu Kiếm Vân đã từng phái người âm thầm xem chừng Liễu Hạo Triết.

Lưu Kiếm Vân mới từ Địa khu đi thăm lão cục trưởng trở lại, đang ở nhà quét dọn vệ sinh, thấy anh ta đến, cười nói: "Còn chưa đến giờ cơm, cậu có thời gian rảnh sang thăm nhà sao?"

"Lưu Đội, việc giám thị của chúng ta có tiến triển."

"Đã báo cáo cho Hàn cục chưa?"

"Là thế này, tên Lão Lục kia có lui tới với thân thích của nhà Hàn cục."

Lưu Kiếm Vân hiểu ra, "Kế toán Liễu?" Anh đã phái một người chuyện đi trông chừng Liễu Hạo Triết, cũng đã trả giá lớn đó.

Cho đến lúc này đã phát hiện hai chuyện của Liễu Hạo Triết: một là âm thầm đầu cơ trục lợi với người khác. Chuyện này cũng là dễ lý giải, không chỉ Liễu Hạo Triết, phàm là người có chút lộ số cũng sẽ làm vậy. Giống như vợ của Phó cục Lý, còn lợi dụng quan hệ để làm nữa kìa, công nhân thì càng đừng nói. Bởi vì làm việc này, nên vòng giao tế của Liễu Hạo Triết cũng tương đối rộng.

Hai là Liễu Hạo Triết này, khá thích giao thiệp với với phụ nữ, phụ nữ ở đơn vị của hắn cho tới đơn vị ở gần đó, bất kể cao thấp mập ốm, hắn đều có thể chuyện trò vui vẻ với người ta. Hắn ta tuyệt đối sẽ không cho cảm giác hắn đang mơ ước vẻ đẹp của bọn họ, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy hắn ghét bỏ bọn họ xấu, mấy người phụ nữ đó đều đánh giá hắn rất cao.

Hắn nhiệt tình thích giao tế, cho nên hắn đi nhà người ta, người khác cũng đến nhà hắn, đó là chuyện thường như cơm bữa. Hơn nữa trước kia thời điểm còn ở nhà trệt, quan hệ càng tốt hơn. Cũng có phụ nữ đến nhà hắn ngẩn ngơ thật lâu, nhưng mà vợ người ta lại ở nhà kia kìa, cũng không phải là cô nam quả nữ, người khác cũng không thể nói gì.

Chuyện này đã khiến cho đám người Lưu Kiếm Vân và La Hải Thành đến nay không tìm được vợ cả kinh đến trợn mắt hốc mồm, thật trâu bò, làm loạn quan hệ nam nữ, đã có bao nhiêu người bị kéo ra phê bình công khai, ném giày, lưu manh, nhưng hắn ta lại không xảy ra việc gì.

Nếu như không phải là công an dốc hết sức lực theo dõi hắn, chỉ sợ cũng không phát hiện được. Thời điểm hắn ta và Hàn Kim Ngọc là người yêu, La Hải Thành và Lưu Kiếm Vân cũng điều tra qua, khi đó cảm thấy mẹ con quả phụ kia rất khác người, hiện tại nhìn xem, quả thực là. . . . . .

Bởi vì Hàn Thanh Tùng không thích chú ý quan hệ nam nữ của người ta, cho nên bọn họ cũng không làm gì Liễu Hạo Triết.

La Hải Thành: "Tôi không biết được hắn và tên Lão Lục kia chỉ có quan hệ đầu cơ trục lợi hay là còn quan hệ khác, chỉ sợ không có chuyện gì lại oan uổng hắn khiến cho Hàn cục khó xử."

Lưu Kiếm Vân: "Có thể trực tiếp hồi báo với Hàn cục, Hàn cục không phải là loại bao che khuyết điểm đâu." Nếu không cũng sẽ không trông chừng Liễu Hạo Triết.

Thương lượng một chút, La Hải Thành hồi báo với Hàn Thanh Tùng.

Sau khi Hàn Thanh Tùng suy nghĩ qua, hạ lệnh nếu như Lão Lục có chạy trốn hoặc là có dị động thì bắt ngay tại chỗ, dù sao những người này tương đối nhạy cảm, bị theo dõi lâu sẽ có cảm giác. Nếu như bắt Lão Lục, thì cần phải thẩm vấn cả Liễu Hạo Triết.

Ngày hôm đó công an khẩn cấp hồi báo cho La Hải Thành, "La đội, xế chiều hôm nay Lão Lục hẹn Liễu Hạo Triết đến nhà."

La Hải Thành: "Tin tức có đáng tin."

"Có thể tin! Thời điểm đồng chí chưa từng lộ mặt qua của chúng ta đuổi theo hắn đến xưởng dệt, cũng giả vờ tìm người mà nghe được một câu này."

Bọn họ gặp mặt ban ngày chưa bao giờ quỷ quỷ túy túy núp ở trong bóng tối, đều là thừa dịp tan việc nhiều người, người đến người đi không dễ trông coi. Công an cũng lợi dụng ưu thế này, để cho người mình làm bộ tìm người rồi thuận tiện nghe ngóng.

La Hải Thành vỗ tay một cái, "Xem ra bọn họ là thật có quan hệ." Tên Lão Lục này kể từ khi Phan Sĩ Nông bị giam ở nông trường rồi trong nhà bị trộm đến thăm, hắn đã bắt đầu sợ, xem ra kế hoạch ép xà xuất động của Hàn cục có hiệu quả rồi!

Lưu Kiếm Vân: "Tại sao bọn họ không gặp nhau lúc chiều mà lại là sau giờ trưa chứ?"

La Hải Thành: "Có lẽ bọn họ có quy củ riêng?"

"Cần xác định một chút quan hệ của hai người họ." Một khi xác định được Liễu Hạo Triết là cùng một nhóm với hắn, vậy thì có thể cùng bắt rồi.

Mấu chốt là xác định như thế nào, nếu là biết nội dung nói chuyện của bọn họ, hoặc có cách khác cũng có thể.

La Hải Thành: "Nếu không xế chiều em đến cửa bái phỏng."

Lưu Kiếm Vân: "Giả thiết bọn họ là một nhóm, Thôi Tiểu Lục an bài nhãn tuyến ở gần nhà, có người khả nghi đến gần sẽ báo tin, cậu nói xem nhà của Liễu Hạo Triết có như vậy hay không?" Công an không thể đến gần tiểu viện nghe lén, chỉ có thể theo dõi từ xa, cũng là bởi vì Lão Lục an bài người ở xung quanh nhà, có người đến gần thì bọn họ sẽ báo tin.

"Tất nhiên là có, tôi quá chủ quan rồi." La Hải Thành bứt tóc nghĩ một lát, vỗ tay một cái: "Có. Để chị dâu đi."

Lưu Kiếm Vân: "Tên Lão Lục kia không phải là hạng người lương thiện, cậu để cho chị dâu đi mạo hiểm, cậu chán sống rồi sao?"

La Hải Thành cười hắc hắc, "Chúng ta có vũ khí bí mật."

Lưu Kiếm Vân vừa nghĩ đã hiểu, ánh mắt cũng sáng ngời, vỗ vỗ bả vai La Hải Thành, "Rốt cục cũng có được chủ ý không tệ, đi xin chỉ thị của Hàn cục đi."

La Hải Thành: "Vậy thì không được, nếu Hàn cục biết thì tuyệt đối không để cho chị dâu đi. Nhưng chuyện này phải tìm người thông minh lanh lợi có thể tùy cơ ứng biến không sợ hãi đi mới được, không phải chị dâu thì không ổn."

Lưu Kiếm Vân: "Tôi không giúp cậu gánh trách nhiệm đâu."

La Hải Thành lại đi tìm Lâm Lam.

Vừa lúc Lâm Lam và Giang Xuân Hà đang tổ chức diễn tập phòng động đất, phòng cháy, nhìn thấy hình dáng cô chăm chỉ làm việc, La Hải Thành khen ngợi. Hàn cục thật là có phúc khí, ai, không thể cả ngày nhìn hai người họ ân ái được, còn như vậy nữa, mình phải độc thân cả đời mất.

"Chị dâu ...chị dâu." La Hải Thành chạy đến.

Lâm Lam: "Sắp nổ rồi, nằm xuống!"

La Hải Thành rất nghe lời, bịch một tiếng rồi gục xuống.

Lâm Lam cười lên, "Đồng chí Tiểu La, có chuyện gì vậy?"

La Hải Thành bò dậy, "Chị dâu, anh Ba có ở đó không?"

Lâm Lam quay đầu lại xem một chút, "Không có ở đây, đi ra ngoài rồi."

Anh Ba không có ở đây thì mới dễ lừa dối chị dâu, La Hải Thành: "Chị dâu, em nói chuyện này với chị." Cậu kéo Lâm Lam qua một bên, lặng lẽ nói một chút kế hoạch của mình và Lưu Kiếm Vân, có chút ngượng ngùng, "Chị dâu, chị có thể hỗ trợ không?"

Lâm Lam cười nói: "Chuyện này có gì khó đâu? Làm dân chúng thì chị hẳn nên phối hợp. Hơn nữa, đi thăm em gái của chồng một chút cũng là nên làm. Năm trước sau khi đưa thuốc xong thì chị cũng không đi sang nhà cô ta nữa."

La Hải Thành: "Chị dâu cứ yên tâm, người của bọn em đều ở phía ngoài chờ cả, tuyệt đối không để cho chị có một chút nguy hiểm nào."

Lâm Lam: "Trong nhà có phụ nữ và trẻ em, có thể có nguy hiểm gì, không có chuyện gì đâu."

"Vậy chi phí mua lễ vật, bên em sẽ chi trả."

Lâm Lam: "Không cần mang lễ vật, mang lễ vật thì cô ta sẽ hoài nghi chị hạ độc đó. Chị có biện pháp khác." Phương pháp để cho Hàn Kim Ngọc tìm cảm giác về sự ưu việt có nhiều vô cùng.

"Chị dâu chị thật tốt, anh Ba của em thật có phúc khí." La Hải Thành vuốt mông ngựa.

Lâm Lam: "Được rồi, cậu thấy chị dâu rất hữu dụng, chuyện này chị sẽ giúp đỡ."

Ăn xong cơm trưa, Lâm Lam và đồng nghiệp nói một tiếng, đến trường học tìm Đại Vượng, cậu bé đã học lái xe xong rồi, buổi trưa hai ngày này không đến Cách Ủy Hội luyện tập nữa. Lúc Lâm Lam đi sang, trường học cũng vừa đến giờ ăn cơm trưa, học sinh đang ở trong sân trường học phơi nắng, chơi trò chơi.

Các nữ sinh đá cầu, nhảy dây, nam sinh thì chơi bóng, có người cũng chơi cùng các cô bé.

Lâm Lam cũng không lại gần, đứng ở đàng xa nhìn Mạch Tuệ, Nhị Vượng đang chơi trò lao ngư cùng các bạn khác một lát. Trên mặt đất có vẽ hai đường gạch cách nhau bảy tám thước, hai học sinh đứng ở trên đường gạch làm người đánh cá, ở giữa có một đám học sinh làm cá chạy tới chạy lui, người đứng hai bên ném cầu, ném một lần thì bắt một con cá. Nếu như người đối diện có thể tiếp được, chẳng khác nào nhiều hơn một cái mạng, có thể để mình dùng cũng có thể cứu cá chết.

Trò này là khảo nghiệm bản lĩnh ném cầu của người đánh cá, phải làm sao mới có thể đánh cá mà không tiếp được cầu, mà cá cũng phải phát huy bản lĩnh của mình, tranh thủ né tránh ở các loại góc độ hoặc là tiếp được quả cầu để cứu mệnh.

Có học sinh kháng nghị: "Hàn Vượng Quân, bạn làm gì thế, sao cứ tống mệnh cho Mạch Tuệ vậy?"

"Đúng vậy đó, thời điểm cậu đánh chúng tôi thì thật độc ác, chỉ chỗ đó thì cứ đánh đi đâu, thoáng cái đã đánh chết chúng tôi. Còn lúc cậu đánh Hàn Mạch Tuệ, luôn ném vào trọng ngực bạn ấy."

Quả cầu kia vứt xuống trong ngực Mạch Tuệ, cô bé không muốn tiếp cũng tiếp được.

Mạch Tuệ cười nói: "Vậy các bạn đổi lại đi."

"Vậy thì càng không được rồi, nếu hai người mà ở một nhóm, vĩnh viễn không chết được."

Lâm Lam thấy vậy thì buồn cười, nhấc chân muốn đi đến thao trường phía sau tìm Đại Vượng.

Đại Vượng đang chơi bóng rổ với mấy đứa Cao Lăng, Lý Sướng, một đám thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đang chạy nhảy trong sân, còn có một nhóm lớn nam nam nữ nữ vây xem trầm trồ khen ngợi ở bên cạnh.

"Hàn Vượng Quốc, cố gắng lên!"

"Hàn Vượng Quốc, cậu tuyệt quá!"

Lâm Lam đi lại gần, nói với một cô bé học sinh: "Mọi người đều thích Hàn Vượng Quốc như vậy sao."

Cô bé kia cũng không quay đầu lại, "Chứ sao nữa, không ai không thích bạn ấy cả, vừa đẹp trai lại đánh bóng giỏi."

Lâm Lam xem xét, "Nhưng cậu ấy lạnh như băng, cũng không hiếm thấy đến mức thu hút người khác mà."

"Lạnh thì sao chứ, đó là cá tính của người ta. Cậu ấy đối với ai cũng lạnh như vậy cả, nếu không lạnh với tớ, thì tuyệt biết bao." Cô bé để tay lên mặt, vẻ mặt ước mơ.

Lâm Lam: ". . . . . ." Xem ra sau này con cả muốn tìm vợ cũng không khó, tâm tình của mẹ già cũng được buông xuống.

Lúc này Đại Vượng nhận được bóng, đang dẫn bóng vượt người khác, liếc nhìn thấy Lâm Lam trong đám người, bước chân hơi dừng lại, Lâm Lam vội vàng ra hiệu cậu bé chuyên tâm chơi bóng.

Bởi vì Đại Vượng dừng một chút nên đã bị Cao Lăng và một người khác chặn lại, cậu chuyển bóng sang tay kia, một bước lướt nghiêng người, dán sát thân thể Cao Lăng lách ra ngoài, mang theo bóng chạy lên ba bước rồi ném bóng vào trong rổ.

Cao Lăng: Má nó, cậu đã nói là không khoe khoang rồi mà, cách xa như vậy mà cậu chạy ba bước rồi né bóng hả? Sao cậu không lên trời luôn đi!

Đại Vượng ra hiệu, tỏ vẻ mình có việc đi trước một bước, cậu xoay người chạy đến chỗ Lâm Lam.

Cô bé lúc nãy nói chuyện với Lâm Lam muốn điên rồi, "Cậu ấy, cậu ấy chạy, chay về hướng của mình. Có, có chuyện gì vậy!" Cả người cô bé đều run run.

Lâm Lam nâng đỡ cô, tránh cô bé đứng không vững, "Đối mặt với người mình thích, con phải rụt rè, không thể để cho người ta nhìn ra con là kích động vì người ta."

Cô bé khẩn trương nói không nên lời, "Tớ, tớ, tớ phải ..... nói gì với cậu ấy đây?"

Đại Vượng đến trước mặt họ, mấy người tránh đường, cậu bé dừng lại, "Mẹ, sao mẹ đến đây?"

Đầu óc cô bé cứng đờ, thiếu chút nữa ngất ở trong ngực Lâm Lam.

Lâm Lam một tay đỡ lấy cô bé, "Con gái à, đừng kích động, đang gọi cô mà."

Mặt cô bé đỏ bừng, vội vàng đứng thẳng người chào Lâm Lam rồi nhanh chóng che mặt chạy đi.

Đại Vượng bày ra vẻ mặt nghi ngờ, nhìn Lâm Lam, "Làm sao vậy?"

Lâm Lam cười cười, "Không có gì, con trai lớn à, mẹ có chút chuyện muốn nói với con thôi."

Các bạn học nhìn Đại Vượng một chút rồi nhìn Lâm Lam một chút, có người thầm nói: "Đây là mẹ của Hàn Vượng Quốc sao? Thật hay giả vậy? Không phải là chị của cậu ấy chứ?"

"Bạn không nghe cậu ấy gọi sao?"

"Mẹ của cậu ấy còn trẻ vậy hả?"

"Có lẽ là kết hôn sớm."

"Trời ạ, nếu là gặp nhau ở bên ngoài, tớ nhất định sẽ không nhịn được mà nhìn lén."

"Tớ cảm thấy thật đau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện