Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Cuối cùng Lâm Lam được chia một trăm đồng tiền, còn có lương thực dựa theo nhân khẩu.

Thời điểm ông Hàn giao một trăm đồng tiền cho Lâm Lam, trái tim cũng rất đau đớn, “Mẹ của Đại Vượng à, tiền này có không dễ dàng, phải sử dụng cho thích hợp, đừng tiêu loạn.”

Ngàn vạn đừng đem về nhà mẹ đẻ a!

Lâm Lam cười nói: “Cha, ngài yên tâm đi, con nhất định sẽ sử dụng số tiền này thật tốt.”

Trong nhà còn phải đặt mua dụng cụ, áo bông, chăn bông, còn phải cho con đi học, một trăm đồng tiền này nhìn thì nhiều, thật ra cũng không chống đỡ được bao nhiêu.

Chính cô không có cảm giác gì, còn cảm thấy một trăm đồng tiền không là gì cả, nhưng mấy người vây xem đã đỏ mắt đến nỗi trong lòng chua chát rồi. Bọn họ tính toán trong nhà mình, ngay cả mười đồng tiền cũng không lấy ra nổi, còn người ta thì tốt rồi, thoáng cái đã có chừng một trăm.

Dựa theo tính cách keo kiệt của bà Hàn, lấy ra chừng một trăm đồng, chỉ sợ vẫn còn có năm trăm đến tám trăm đấy.

Không ít người nghĩ tới chuyện này thì hai mắt sáng lên, không nhịn được lẩm bẩm nuốt nước miếng.

Lúc Lâm Lam nhận tiền, lôi kéo, nhưng kéo không ra được, ông Hàn cầm tiền rất lưu luyến.

Lâm Lam dùng sức, vẫn không kéo được, lập tức hiểu được lo lắng của ông, bảo đảm nói: “Cha, ngài yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không đem về nhà mẹ đẻ đâu, con còn có năm đứa con phải nuôi mà.”

Lúc này ông Hàn mới lưu luyến không rời buông tay ra, Lâm Lam lập tức cầm lấy tiền rồi nhét vào trong túi quần.

Tầm mắt của mọi người đều nhìn lướt qua miệng túi quần của cô.

Lương thực cân xong, sau đó chính là các loại vật dụng chia nhà.

Được chia một thanh một thanh sắt đã bị mài đến còn một nửa, một cái chổi đã sắp cùn hết, những thứ như bát đũa cũng được chia một chút, sọt, rổ được chia một cái, thêm hai cái nắp vung rách nát, vài món đồ dùng nhà bếp …, mặt khác cũng không có cái gì nữa.

Lâm Lam chớp mắt một cái, nói: “Cây của nhà chúng ta, có thể chia một gốc cây cho chúng con hay không? Mọi người nhìn đi, lúc con và cha mấy đứa nhỏ kết hôn không có dụng cụ gì, hiện tại đã ở riêng mà con cái lại nhiều, có phải cũng cần được chia chút cây gỗ để chuẩn bị dụng cụ không?”

Không cần phải nói, bàn đọc sách phải đóng một cái, tủ treo quần áo cũng phải làm một cái không phải sao? Không ngờ cô lại đòi không ít đồ, ông Hàn suy nghĩ cô con dâu này không có kiến thức đó, đoán chừng là ý của con trai.

Thấy con trai cũng biết tính toán, mưu trí, khôn ngoan rồi, ông thở dài, gật đầu, “Được.”

Nhưng bà Hàn ở trong nhà nghe thấy, lập tức gào thét lao ra, “Không được! Cây gỗ trong nhà là để làm dụng cụ khi Kim Ngọc và Kim Bảo kết hôn.”

Từ nãy đến giờ chị dâu cả và anh cả Hàn đứng ở một bên không nói gì, cha mẹ thiên vị rất rõ ràng, chẳng qua là cha không thể hiện rõ ra, mà mẹ thì thiên vị đến không biên giới.

Hàn Vĩnh Phương nghe xong cũng cảm thấy có chút quá đáng.

Ông Hàn lại phất phất tay, cơ hồ vô lực nói chuyện.

Hàn Thanh Tùng thấy cha như vậy, trong lòng lại không đành lòng, muốn nói không cần, nhưng nhìn thấy Lâm Lam nên cũng ngậm miệng lại.

Chia tiền bạc dụng cụ cây gỗ xong thì cũng không còn gì.

Những thứ này đều được viết hết ở trong công văn, sau này cũng có thể làm căn cứ để những đứa con trai ông ra ở riêng.

Mọi người cảm thấy chính là như thế.

Lâm Lam lại nói: “Bí thư chi bộ, không bằng ngài hãy chủ trì luôn một lần, cũng quy định luôn cả mục dưỡng lão về sau đi. Như vậy cho rõ ràng, sau này chúng cháu cũng biết nên làm cái gì.”

Nếu như không nói rõ ràng, bà Hàn tuyệt đối sẽ lấy hiếu đạo ra làm khócon trai.

Sinh nhật, đòi tiền, lễ mừng năm mới ăn tết, cũng đòi tiền, em trai em gái đi học kết hôn, cũng muốn tiền.

Cô mà có chút thứ tốt rồi, bà Hàn nhất định sẽ ra vẻ đương nhiên đến đòi.

Hàn Thanh Tùng là người không giỏi nói chuyện, đến lúc đó vạn nhất ngượng ngùng không làm gì được thì cũng không tốt.

Hiện tại định ra quy tắt, cô sẽ dùng cái này tới phản kích mẹ chồng.

Đây cũng là phá hỏng đường lui của bà Hàn, đâm bà Hàn một phát thật đau, mà sắc mặt của những người khác cũng không quá đẹp mắt.

Lâm Lam không quan tâm đến bọn họ, bản thân mình chính là người đàn bà đanh đá, nên có đặc quyền của người đàn bà đanh đá.

Có ai từng thấy người đàn bà đanh đá nói đạo lý với người khác chưa?

......

Hàn Vĩnh Phương lại gật đầu, có chút tán đồng quan điểm của cô, “Suy nghĩ này của vợ Thanh Tùngkhá tốt. Sau này các nhà khác ở riêng cũng làm như vậy, để tránh việc ra ở riêng rồi mà còn làm ầm ĩ.”

Không ít nhà đã nói là ở riêng, nhưng trách nhiệm và nghĩa vụ lại không chia rõ ràng ra, đến lúc đó lôi kéo nhau, anh em lại trở mặt thành thù, chỗ nào cũng có.

Hàn Vĩnh Phương không muốn trong khu trực thuộc của mình xảy ra nhiều chuyện chó má như vậy, cái biện pháp này tốt, chỉ cần làm theo thôi.

Mấy người bọn hắn có kinh nghiệm của người đi trước và căn cứ tình huống thực tế bàn bạc trong chốc lát, sau đó ước định chờ đến khi hai người già bắt đầu qua sáu mươi tuổi, điểm công của bọn họ có thể sẽ không đủ để đổi lấy lương thực nữa thì các con sẽ bù thêm vào, bốn con trai mỗi người ra một phần. Chờ thêm đến sáu mươi sáu tuổi thì có thể tùy ý, không muốn làm việc thì không cần làm, toàn bộ do bốn con trai gom góp lương thực lại nuôi, dựa theo tiêu chuẩn dưỡng lão thực tế để góp tiền, sinh bệnh thì góp tiền, vv..

Bà Hàn cách cửa sổ hô to: “Kim Bảo và Kim Ngọc còn chưa có kết hôn mà.”

Hàn Vĩnh Phương nói: “Chuyện này vẫn có quy tắc, chờ đến khi em trai em gái kết hôn thì chia sính lễ và đồ cưới thành bốn phần, một nhà bỏ ra một phần.”

Dĩ nhiên, sính lễ và đồ cưới này chính là làm theo tiêu chuẩn, không thể cố ý muốn thêm.

Thương lượng xong thì đều viết ra giấy, viết thành ba phần, trong đại đội sẽ lưu giữ một phần làm bằng chứng, sau này người khác có ra ở riêng cũng có thể chia theo thường lệ.

Phân chia ra như vậy, mọi người đều tâm phục khẩu phục, tất cả đều vui vẻ —— mặc dù bà Hàn cảm thấy Hàn Vĩnh Phương thiên vị một nhà Hàn Thanh Tùng.

Chị dâu cả cũng uyển chuyển hỏi thăm một chút, chờ đến sau khi chú tư kết hôn thì làm sao mà chia nhà, ý tứ của ông Hàn chính là, đến lúc đó rồi hãy nói.

Chị dâu hai lại không hài lòng, tiền ở trong nhà đều chia cho nhà chú ba, vậy chờ đến khi nhà bọn họ ra ở riêng, một cọng lông cũng không có!

Chị dâu cả lại biết, đây là ông Hàn đang bồi thường cho nhà chú ba, coi như là đền bù cho những thiệt thòi lúc trước,thật ra nói cho cùng, một trăm đồng tiền rất nhiều, nhưng đối với những gì mà nhà chú ba đã trả giá thì cũng chả là gì cả.

Dù sao tiền này đều do Hàn Thanh Tùng nhà người ta kiếm về được mà.

Không kết hôn không có gì, khi kết hôn thì sẽ có con, bản thân tiền này hơn phân nửa là phải giao cho nhà của chú ấy, nhưng bà Hàn vẫn luôn cầm lấy cho cho con trai con gái út dùng, nói thế nào cũng không chiếm lý được.

Cha chồng là đang để lại đường lui.

Ông Hàn tất nhiên có một bộ triết lý dưỡng lão cho riêng mình.

Thật ra thì ông cũng thiên vị, thiên vị con trai và con gái út, đều là con cái đến già mới có a, nhân chi thường tình mà thôi.

Nhưng ông không giống với bà Hàn, thiên vị đến không có giới hạn, vẫn còn đúng mực. Dựa theo thói quen của ông nội ông truyền đến đời cha rồi đến ông, mặt ngoài xử lý mọi việc công bằng với con trai, như vậy thì đến khi về già, các con mới có thể hết sức chăm lo, sẽ không ganh đua so sánh với nhau.

Nếu quá thiên vị một bên nào đó, vậy chờ đến khi về già, các con sẽ cáu kỉnh, nói rằng cha mẹ chỉ thiên vị con út, vậy hãy để cho con út dưỡng lão là được rồi.

Chờ bọn họ lớn tuổi, không thể lao động được nữa, còn không phải là do vợ của con trai định đoạt sao?

Cho dù có chính phủ làm chỗ dựa, nhưng họ có thể quản được cái gì? Chính phủ cũng không thể dưỡng lão, vẫn phải do con trai xuất tiền ra mà hầu hạ đó.

Đây cũng là nhận thức chính xác mà đời đời lưu lại, ông Hàn không hiểu đạo lý lớn, nhưng kinh nghiệm của thế hệ trước thì ông phải làm theo, bởi vì ông nội của ông cũng làm như vậy.

Cho dù người mẹ có thiên vị, nhưng chỉ cần người cha tận lực giữ cân bằng, thì sau này con cái cũng sẽ cảm động và nhớ nhung, vì cha nên sẽ không bạc đãi mẹ chúng nó.

Trái lại cũng vậy.

Nhưng nếu như hai người già đều thiên vị, thì sự oán hận của con cái sẽ âm thầm lặng lẽ, lúc còn trẻ không dám phát tiết, chờ khi nó cũng trở thành cha chồng, ông nội rồi, khi đã có uy nghiêm, mà cha mẹ già của chúng nó thì đã gần đất xa trời, hoàn toàn không còn uy tín, cần phải dựa vào con cái mà sống.

Khi đó, oán khí của con cái sẽ phát ra như bài sơn đảo hải, ai cũng không thể thừa nhận.

Hiện tại ông Hàn chia tiền cho con trai, tận lực thỏa mãn yêu cầu của con dâu, vợ của nó cũng không thể oán hận thêm, ít nhất ở mặt ngoài, trước mặt mọi người, ông rất công bằng công chính.

Chờ đến khi cần dưỡng lão, con thứ ba cũng sẽ tận tâm, không thể có câu oán hận, nếu không sẽ không chiếm lý, nếu có mâu thuẫn thì mọi người sẽ giúp mình.

Ông tin tưởng, con thứ ba là một đứa hiếu thuận, tiền này cho đi cũng không lỗ, chỉ tiếc bà già nhà mình nhìn không thấu.

Sau khi phân chia xong thì bà Hàn đã “ngã bệnh”, ngày ngày phải dán thuốc dán, than thở, luôn trưng ra bộ dáng nửa chết nửa sống, cả ngày oán giận ông già trông coi việc nhà thật vô ích, đều đem đi cho con thứ ba.

“Ông còn nói ông không thiên vị, tôi thấy ông chính là thiên vị cả nhà thằng ba! Tôi đã sớm tính toán năm nay lấy hết phiếu vải và phiếu bông đi làm một chiếc áo khoác ngoài cho Kim Ngọc! Bây giờ thì không còn đủ nữa rồi!”

“Bà thì hiểu cái gì, tôi là vì tốt cho bà cả!”Ông Hàn hút tẩu thuốc rồi nói.

Chính mình còn sống thì tốt, mấy đứa con sẽ không làm cái gì, nhưng nếu mình đi rồi, chỉ với tính tình của bà già này, đến lúc đó bọn nhỏ nhất định đều ghét bỏ bà ấy.

Cho nên ông cũng đang sắp xếp một đường lui, vạn nhất mình thật đi sớm, các con có thể nhìn mặt mũi của chính mình mà đối xử với mẹ chúng nó tốt một chút.

Đầu năm nay, người già sáu mươi mấy tuổi đã đi còn rất nhiều, ông Hàn không dám nghĩ mình nhất định có thể sống đến bảy tám chục tuổi.

Nhưng bà Hàn căn bản không nghĩ tới chuyện đó, ánh mắt của bà chỉ có thể nhìn đến chuyện trước mắt, chỉ có thể nhìn đến con trai con gái bảo bối của bà chịu thiệt thôi.

Lần này cần phải nhịn đói mấy năm mới có thể để dành lại được số tiền kia a!

Bà lại lầm bầm đến lúc đó cần phải trước tiên lấy hết phiếu vải và phiếu bông của nhà thằng ba về, để cho Lâm Lam không lấy được.

“Kim Bảo a, Kim Ngọc a, sao hai con vẫn chưa trở lại hả?” Bà Hàn vừa gọi tâm can bảo bối, vừa mắng, “Thằng hai thật không đáng tin, chỉ bảo mày đi đưa tin cho em trai em gái mà mày chết đi đâu rồi hả? Có phải là ghen tỵ với chúng nó nên căn bản là chưa đưa tin hay không?”

Hai vợ chồng anh hai Hàn đang sầu não, ở trong sân nghe được, khỏi nói là cóbao nhiêu oan khuất.

Lương thực trong nhà đều bị nhà thằng ba phân hết rồi, bọn họ đang ghen tỵ muốn chết, lúc này mẹ già lại oán giận anh ta, anh ta giậm chân một cái, đạp cửa đi ra ngoài.

Nơi này tình cảnh bi thảm, tiếng buồn bã khắp nơi, nhưng ở chỗ của Lâm Lam thì nói cười rộn ràng, vô cùng vui vẻ.

......

Lâm Lam chống hông, giơ tay chỉ huy chồng và mấy đứa con sắp xếp điều chỉnh lương thực và dụng cụ vừa được mang về nhà.

“Vạc đen, đúng, chính là cái vạc nhỏ đó, để ở trong nhà, lấy cái nắp đậy lên rồi đè lại để tránh chuột.”

“Cái khác thì để trong chậu kia đi, cũng không còn dụng cụ nào khác..... ”

“Những thứ này trước...... A, trước tiên cứ chất...... chất ở trong giường sưởi đi.”

Trong nhà được chia cho một cái vạc cỡ trung, một cái vạc nhỏ, dùng để chứa lương thực căn bản không đủ, còn phải mua thêm hai cái lớn mới được.

Những loại chậu khác cũng cần phải mua vài cái, rồi mua lu đựng nước, thùng nước cũng mua hai cái......

Tính toán như vậy, dụng cụ sinh hoạt cần được đặt mua một bộ.

Hàn Thanh Tùng nhìn cô ở chỗ này tính tính cái này, lại tính tínhcái kia, tính toán xem phải mua thêm cái gì nữa, bộ dạng hết sức chăm chú, trong ánh đèn hoàng hôn, đôi mắt đen láy sóng nước mênh mông kia trông vô cùng đẹp mắt.

Anh không khỏi tâm thần rung động, có chút hài lòng mãn nguyện.

Lâm Lam quay đầu chống lại ánh mắt của anh, cười ngọt ngào với anh một cái, “Ngày mai chính là họp chợ, chúng ta cần phải đến đó để mua chút hàng hóa về.”

Không ngờ cô cười lên lại đẹp như vậy.

Đây là lần đầu tiên cô cười với anh đẹp như thế.

Hàn Thanh Tùng đột nhiên cảm thấy cổ họng căng ra, cảm thấy khát vô cùng, vội vàng đi uống miếng nước thông họng.

Lâm Lam lại đang tính toán, “Còn phải thu gom phiếu vải, phiếu bông, rồi đi mua vải mua bông, làm chăn bông trong nhà, áo bông cho bọn nhỏ, đều cần phải may vá sửa sang lại. Áo của Đại Vượng ngắn rồi, dứt khoát làm một cái mới, rồi cái cũ thì thêm bông vào cho Nhị Vượng mặc, áo của Nhị Vượng thì đưa cho Tam Vượng,  áo của Tam Vượng thì cho Tiểu Vượng, áo của Tiểu Vượng thì cắt ra làm thành quần bông cho thằng bé…”

Không biết tại sao, rõ ràng là đang ở đó nói thầm mấy chuyện vụn vặt nhưng Hàn Thanh Tùng lại cảm thấy rất êm tai, nghe thế nào cũng không đủ.

Ngày hôm sau, khi Lâm Lam bắt đầu làm việc thì thương lượng một chút với nữ chủ nhiệm và mấy người phụ nữ tiên tiến đến trước, hỏi có thể dùng phiếu vải và phiếu bông năm nay nhà mình sẽ được chia để đổi một chút phiếu mà hiện tại mọi người chưa sử dụng hay không.

“Không sợ các chị chê cười, vừa ra ở riêng, cái gì cũng rách rưới, mắt thấy trời sắp lạnh rồi, đến khi tuyết rơi mà con của chúng em đều chưa được chuẩn bị áo bông để mặc. Nếu nhà ai có thì có thể cho em mượn không, chờ đến cuối năm nhà em nhận được phiếu của bảy người thì sẽ trả lại cho mọi người.”

Lâm Lam biết dựa theo nhân duyên trước kia, thì có đi hết thôn cũng không mượn được, chỉ có thể tìm đến những phần tử tiên tiến để mở miệng.

Sở dĩ những phần tử tiên tiến có thể được gọi là tiên tiến, tất nhiên là có chỗ hơn người, cho dù sau lưng bọn họ không thích cô, thì cũng sẽ không nói lời lạnh nhạt ngay trước mặt.

Nữ chủ nhiệm thấy cô bây giờ hòa khí như vậy, đối nhân xử thế cũng không giống lúc trước, trong lòng rất vui vẻ, cảm thấy là nhờ có mình giáo dục cảm hóa nên trên mặt cũng rạng rỡ, “Vợ Thanh Tùng à, chuyện này em cứ giao cho chị, nhiều thì có thể không làm được, nhưng mà phiếu mua vải và bông của bảy người nhà em chị vẫn có thể thu xếp được.”

“Vậy thì phải cám ơn chị Hòe Hoa rồi.” Lâm Lam vội vàng nói cám ơn.

So với những năm trước đây, hiện tại kinh tế rõ ràng đã được cải thiện. Trước kia một người lớn một năm được phát ba đến năm thước phiếu vải, chỗ này còn không làm được một bộ quần áo. Hiện tại người lớn một năm phát phiếu vải mua được một trượng, làm một bộ mà vẫn còn dư lại, người trong nhà gom góp trước rồi mới cùng làm.

Nhà Lâm Lam có bảy người, người lớn là có hai trượng vải, mấy đứa nhỏ thì được bảy thước rưỡi, Tam Vượng và Tiểu Vượng cũng có năm thước.

Còn có bông, người lớn một năm có phiếu bông hai cân rưỡi, trẻ con một đứa là một cân rưỡi.

Cũng may áo bông, chăn bông đều không phải là hàng năm phải làm mới, làm một lần mặc được mấy năm, chỉ có trẻ con là cần sửa sang lại.

Đổng Hòe Hoa động tác nhanh nhẹn, từ lúc Lâm Lam nói cho cô biết thì đến buổi tối hôm đó cô đã đưa phiếu vải và phiếu bông cho Lâm Lam rồi, “Vợ Thanh Tùng này, chờ đến cuối năm được phân phiếu vải và phiếu bông rồi thì em nhất định phải nhớ đưa lại cho chị đó, không được đưa cho người khác.”

Cô cũng sợ Lâm Lam cầm đi đến nhà mẹ đẻ khoe khoang.

Lâm Lam cười nói: “Chị Hòe Hoa, em nói với chị này, đến lúc đó có phiếu rồi thì chị không cần đưa cho em, chị cứ trực tiếp lấy đúng số lượng đi. Có vay thì có trả, đây là việc phải làm nha, chị giúp em cứu nguy, em rất cảm kích.”

Cuối năm mới có phiếu, chờ đến khi nhận được phiếu rồi mới làm áo bông thì không còn kịp nữa.

Đổng Hòe Hoa không nghĩ tới hiện tại cô lại hiểu chuyện như vậy, càng thêm nguyện ý nói chuyện với cô. Lại nói,người làm công việc chỉ đạo, luôn luôn hi vọng đối tượng mình chỉ đạo có thể tiến bộ, biết sai thì sửa, như vậy bọn họ mới có cảm giác thành tựu.

Buổi tối người một nhà ăn cơm xong cũng không đi ra ngoài nói chuyện phiếm, Lâm Lam ngồi ở trên giường gạch chỉnh lý lại chút quần áo rách, thuận tiện dặn dò bọn nhỏ một chút công việc cần chú ý vào ngày mai.

Hàn Thanh Tùng mượn dụng cụ của thợ mộc, lấy mấy tấm ván cửa mà người khác không cần dùng để làm ghế đẩu.

Đại Vượng, Nhị Vượng và Tam Vượng phụ giúp anh.

Mạch Tuệ và Tiểu Vượng ngồi trên giường gạch giúp Lâm Lam.

Hàn Thanh Tùng nói: “Ngày mai em chỉ cần đi mua, mua xong thì bảo bọn họ giúp em mang đến cùng một chỗ, buổi trưa lúc tan tầm anh sẽ mượn một cái xe đến kéo về.”

Lâm Lam cười cười, “Được.”

Cô dặn dò Nhị Vượng và Mạch Tuệ, “Buổi trưa thì đừng ra ngoài chơi, dẫn Tiểu Vượng trở về sớm một chút để nấu cơm.”

Nhị Vượng và Mạch Tuệ nhanh nhẹn đáp lời.

Cô lại điểm danh: “Tam Vượng, không được đi đến mương nước lớn phía nam, chỉ có thể chơi ở bờ Tây thôi.”

Tam Vượng cười hắc hắc, cũng không đồng ý.

“Đại Vượng......” Lâm Lam do dự nhìn thoáng qua thằng bé, đứa bé này đang mặc áo sát nách ngồi bào gỗ, cũng là có mô có dạng, chẳng qua là mấy ngày nay vẫn không nói chuyện với cô, cũng không biết nghĩ cái gì không được tự nhiên.

Hàn Thanh Tùng nói: “Đại Vượng sau này thay mẹ con bắt đầu đi làm ruộng đi.”

“Không cần không cần, thằng bé còn nhỏ mà, còn phải đi học, làm công cái gì......” Lâm Lam vội vàng ngăn cản.

“Cứ quyết định như vậy đi.”Khẩu khí của Hàn Thanh Tùnglà không được xen vào nữa.

Đại Vượng ở trong góc yên lặng bào gỗ, vẫn không lên tiếng.

Lâm Lam cứ tiếp tục nói sang chuyện khác, con quá nhiều, lại hay nghịch ngợm, cô không thể không lải nhải nhiều lần, chỉ sợ Tam Vượng và Đại Vượng gây chuyện.

Mấy đứa nhỏ nghe Lâm Lam càm ràm như vậy cũng không cảm thấy phiền chút nào, ngược lại rất vui vẻ. Bởi vì so với mẹ lúc trước động một chút là khóc rống hùng hùng hổ hổ, bọn chúng tình nguyện để mẹ cũng hay càm ràm như mẹ của người ta.

Tiểu Vượng cầm lấy cái khăn mặt rách của mình, đầu tựa ở trên eo của Lâm Lam, chân nhỏ đạp đạp bệ cửa sổ, từng chút từng chút một, lầm bầm: “Giọng nói của mẹ càng ngày càng dễ nghe.”

Sau đó liền ngủ mất.

......

Ngày hôm sau thời điểm Lâm Lam đi chợ thì phát hiện ở trong sân của đại đội có sáu bảy người phụ nữ đang tụ tập, bọn họ đều đã xin phép muốn cùng đi chợ

Xem ra là đã nghẹn quá lâu không đi chợ rồi, đều có chút kiên trì không được.

Thôn Sơn Nhai cách công xã không xa, nhưng bởi vì mọi người đều phải làm việc nên không thể tùy tiện xin nghỉ phép, cho nên công xã cũng không dễ đi như vậy.

Bình thường trừ phi trong nhà không còn dầu hoả và muối, đã lần lượt mượn hết hàng xóm xung quanh rồi thì căn bản sẽ không xin phép đi chợ.

Bọn họ thấy Lâm Lam cũng muốn đi chợ, có người đến chào hỏi nàng, “Vợ Thanh Tùng, đi, chúng ta đi cùng nhau.”

Lâm Lam lại không muốn đi với bọn họ, nói là chào hỏi kết giao với cô nhưng mình và bọn họ cũng không có giao tình gì, trước kia nguyên chủ còn từng chơi bẩn với không ít người, lúc này sợ rằng thấy sau khi cô uống thuốc trừ sâu thay đổi tính tình, rồi lại ra ở riêng, chồng cũng trở lại, muốn nghe chút chuyện mới mẻ để ra ngoài khoe khoang buôn chuyện mà thôi.

Cô lắc đầu, “Không được, tôi sốt ruột muốn đi nhanh chút.”

Vừa nói thì đã lướt qua nhanh như một cơn gió.

Có hai nữ xã viên bĩu môi, “Mọi người nhìn xem tính tình này của cô ta, có chút tiền thì đã phấn chấn như vậy, không ngờ Hàn Thanh Tùng không bỏ cô ta.”

“Người ta có con trai con gái, sao có thể tùy tiện bỏ vợ được chứ?”

Ngay từ đầu mấy người bọn họ còn muốn phân cao thấp với Lâm Lam, kết quả nhiều người như vậy vừa đi vừa nói chuyện tất nhiên là chậm hơn một chút.

Không bao lâu sau, bọn họ đã không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Lam nữa rồi.

Lâm Lam cũng rất khổ, mặc dù chỉ có mấy dặm đường, nhưng cô vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, chẳng qua là không muốn đi cùng với những người kia thôi, cho nên cắn răng lên đường.

Cũng may lúc đi đến chỗ ngã ba thì gặp phải một chiếc xe la, trên xe có năm sáu xã viên muốn đi chợ, nhìn một người phụ nữ như cô đi một mình thì mới mời cô đi cùng.

Lâm Lam vội vàng nói cám ơn, không nghĩ tới còn có thể đi nhờ xe.

Đến chỗ họp chợ, Lâm Lam tạm biệt mọi người, cô đứng ở cửa vào chợ, nhìn sóng người hối hả, có chút mơ hồ.

Nguyên chủ không có tiền dư, nói thật, đúng là chưa từng đi họp chợ, Lâm Lam cũng không sưu tập được bao nhiêu tin tức hữu dụng.

Cô quan sát trước một phen, phát hiện ở nơi họp chợ hơn phân nửa là bán sọt rổ, lương thực, thức ăn, dụng cụ thủ công, không có sản phẩm giá cao, quần áo giày dép vải vóc các loại cũng không có.

Dù sao chỉ cần là dùng đến phiếu để mua thì nơi này căn bản là không có, chắc hẳn đó là hàng bán chạy, nếu như người nào có con đường thì chưa ra khỏi cửa đã bị cướp mua hết, căn bản không có cơ hội đưa đến chỗ họp chợ.

Cô đi dạo một vòng, trước tiên lặng lẽ quan sát giá tiền, chờ đến khi trong lòng hiểu rõ thì mới đi mua hai cái vạc gốm lớn dùng để chứa lương thực, mặt khác còn mua hai cái vò gốm nhỏ, đến lúc đó có thể làm dưa muối, còn phải mua hai ba cái lu ngói, một cái làm lu nước, một cái để chứa đồ, một cái khác thì để đó, dù sao luôn có chỗ dùng. Chậu sành và chậu gốm cũng phải mua mấy cái, để nhào bột mì, rửa mặt, rửa chân......

Chậu, các loại hũ …, một cái ba hào tiền, vạc nhỏ năm hào tiền, vạc trung thì bảy hào tiền, vạc lớn thì đều làm từ gốm men rắn chắc nặng nè, so với hàng hóa bình thường thì đắt hơn cho nên giá một đồng hai một cái.

Lâm Lam hô to rẻ a! Cô chọn rất nhiều, còn bảo bọn họ phải tặng hai chậu sành, hai cái hũ.

Cái hũ thì đợi đến mùa đông có thể làm cái bô vào ban đêm, hắc hắc.

Mua mua mua...... ba cha con bán hàng đã vui vẻ đến không ngậm miệng được, thần tài bàn tay lớn từ nơi nào đến a!

Vạc lớn, lại chiếm diện tích, ba chiếc xe nhà bọn họ cũng không kéo được mấy cái vạc lớn, đều bị cô mua rồi, có thể không khiếp sợ sao.

Lâm Lam còn đang ngờ vạc ở chỗ họp chợ, đều là chậu sành do mấy thôn dân tự mình thô chế lạm tạo (chế tác thô sơ đơn giản).., thật ra cũng chả dính dáng gì đến đồ sứ cả.

Dễ bị vỡ lại không an toàn.

Hiện tại mấy xã viên căn bản cũng dùng những thứ này, bồn để nhào bột mì, bình chứa canh nóng, chậu lớn đựng đồ ăn thì đều dùng mấy cái này, Lâm Lam lo lắng có hòa tan kim loại nặng gì trong đó, cho nên còn phải đi công xã xem một chút có thể mua mấy cái bát sứ thô, chậu sứ, ấm đun nước bằng sứ hay không.

Cô thấy mình không cẩn thận lại mua nhiều như vậy, nếu là một hai cái vạc thì Hàn Thanh Tùng còn có thể kéo về, nhưng nhiều như vậy mà sắp lên xe cũng không sắp được a?

Cô lại thương lượng với người bán hàng, “Chú à, chú nhìn tôi mua nhiều như vậy, nhà tôi cách nơi này cũng không xa. Chờ đến khi tan chợ thì chú mang qua cho tôi có được không.”

Người bán hàng cũng là cha mang theo hai đứa con trai, tính toán một chút, sảng khoái nói: “Được.”

Dù sao số lượng Lâm Lam mua lần này cũng bằng con số bọn họ bán mấy ngày đấy.

Thương lượng xong rồi thì Lâm Lam đi mua thứ khác.

Đầu năm nay trị an tốt, danh dự tốt, đã hẹn ở chợ phiên thì tuyệt đối sẽ không sai được.

Lâm Lam lại đi mua một chút hàng mây tre, có hộp, rương nhỏ dệt từ cỏ, còn có sọt, rổ, giỏ bằng mây tre, có cái làn đan từ cành liễu.

Mặt khác còn mua mấy miếng lót, sọt, vỉ đèn.

Còn mua mấy cây côn gỗ đã được đánh bóng, trở về gắn chặt vào cây cào, cuốc, xẻng.

Lâm Lam đã mua một đống lớn các thứ đồ lớn nhỏ, đều chỉnh lý lại rồi để chung một chỗ, quay về đặt trong vạc cùng nhau đưa qua.

Thật rẻ a! Tổng cộng cũng không tốn bao nhiêu tiền!

Hàng mây tre rất rẻ, chỉ cần một hai xu là được.

Chỉ có giỏ tre là mắc một chút, nhưng sọt, rổ các loại thì vô cùng rẻ.

Chị đây đều mua mua mua!

Người bán hàng trợn tròn mắt, nơi nào đến bà ngốc...... Tài thần nương nương a, vội vàng đưa cho cô toàn bộ mấy cái giỏ mấy, làn mây nhỏ không bán chạy.

Lâm Lam còn cảm khái lúc này dân phong thật thuần phác!

Song doanh (hai bên đều có lợi), tất cả đều vui vẻ.

Chính cô cũng không biết, một trận mua bán này ở chỗ chợ phiên đã tạo ra rung động rất lớn, đều nói có một người phụ nữ rất hào phóng, mua mua mua mấy thứ chậu vạc lu và hàng mây tre đến mức sắp không còn hàng rồi.

Mấy người phụ nữ của thôn Sơn Nhai nghe thấy, không hẹn mà cùng mà nghĩ đến Lâm Lam, “Không thể nào?”

“Tại sao lại không, cô ta có một trăm đồng tiền đó!”

“Hàn Thanh Tùng để cho cô ta phung phí như vậy sao?!”

Tiền của nhà bọn họ đều do mẹ chồng hoặc là chồng trong nhà giữ cả, bản thân mình đi chợ cũng đã định trước thiếu cái gì thì mua cái đó, không thể mua nhiều hơn.

“Thật là một người phụ nữ phá sản a, chị nói cái miếng độn kia, nhà ai mà không biết làm? Còn có mấy thứ sọt, rổ kia, mẹ chồng của tôi cũng biết đan đó.”

“Đúng vậy, còn có cái cán xẻng kia, cần mua sao? Nhà mình gọt một cây không được hả? Cho tôi một đồng tiền tôi gọt cho cô ta một bó luôn!”

Bọn họ lòng đầy căm phẫn, đều cảm thấy khó chịu như thể là Lâm Lam đang tiêu tiền của nhà mình.

Bên cạnh có một người phụ nữ nghe bọn họ nói một hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: “Các chị dâu a, mọi người là đang nói đến con dâu nhà họ Hàn ở thôn Sơn Nhai hay sao?”

“Đúng vậy a.”

“Nhà mẹ đẻ là nhà họ Lâm sao?”

“Chính là cô ta, chị biết sao?”

Người phụ nữ kia cười ha hả hai tiếng, “Tôi cũng biết cô ta đấy.” Vừa nói thì cầm lấy cái rổ trên tay đi mất.

......

Lâm Lam ở chỗ họp chợ “càn quét” xong thì chuyển hướng đi đến công xã.

Một chuyến này cô chỉ mang theo chừng một trăm đồng tiền, lại không biết tại sao lại mua đến nỗi có cảm giác hư vinh và sảng khoái như là mua được xa xỉ phẩm trên toàn thế giới.

Chính là khi nhìn xem mấy thứ đồ kia, quét mắt một vòng, chỉ trỏ cái này cái kia...... không cần, còn những thứ khác gói lại toàn bộ cho tôi.

Ha ha, nghĩ tới lúc mình mua lu vạc, nhớ đến bộ dáng ba cha con kia đều há hốc mồm cứng lưỡi thì cô lại muốn cười rồi.

Mặc bộ quần áo miếng vá chồng chất như là quần áo của ăn mày, cắt đi mái tóc ngắn cao thấp không đều như chó gặm, chân đi giày cỏ, đeo lấy cái túi vải rách, Lâm Lam đi đến nỗi uy vũ sinh gió, có cảm giác thời thượng như đang sững sờ bước ra đài chữ T.

Đàn chị sắc xảo a.

Đàn chị sắc xảo đến Cung Tiêu Xã thì đã bị ngăn trở.

Cung Tiêu Xã không lớn, cửa hàng là mặt tiền ba gian phòng, trên bức tường phía nam dán các loại quảng cáo cách mạng, “Chúc phúc chủ tịch Mao vĩ đại sống lâu trăm tuổi”, “Phải đấu tư phê tu (đấu tranh chống chủ nghĩa tư bản, tự phê phán kiểm điểm)!” “Phản đối tham ô lãng phí”!

Phía bên trái và chính giữa thì đặt ba quầy hàng, bên trái là bán vải vóc, quần áo, vớ giày, chỉ tiếc lúc này không biết tại sao lại không có vải.

Có hàng thì không có phiếu, có phiếu thì không có hàng!

Bà ngoại ơi, bà nói có tức người hay không?

Cô đã nghĩ kỹ cần phải mua hết tất cả phiếu bông và phiếu vải có trong tay.

Thấy nhiều người xếp hàng như vậy, Lâm Lam không thể làm gì khác hơn là đi mua cái khác trước.

Người mới ra ở riêng có thể dùng hộ khẩu để mua dụng cụ bằng sắt như: cuốc, cào sắt, sừ sắt, cái xẻng, dao phay,v.v…, những thứ dụng cụ bằng sắt này không có ở chỗ họp chợ, đều thống nhất tiêu thụ thống nhất thu mua giống như muối, dầu, vải.

Do đồ bằng sắt quá nặng nên cô nói với nhân viên bán hàng là trước tiên gửi lại chỗ này, đợi lát nữa chồng đến mới lấy.

Chuyện này không thành vấn đề.

Cô mua hai cái bát to, một cái chén tráng men lớn, mười bát sứ thô, loại chậu ấm hũ tráng men muốn mua nhưng không mua được, những thứ này cần phiếu chuyên dụng, cô không có. Lại mua một cái kính tròn, một thanh lược, một thanh lược dầy, còn mua mấy cái dây buộc tóc mài hồng, cài tóc, những thứ này không cần dùng phiếu.

Cô mua mấy thứ văn phòng phẩm, nhìn thấy trong góc có bày biện một cây sáo, hỏi có thể không dùng phiếu có được không.

Nhân viên bán hàng cũng ước gì bán được, ở chỗ nông thôn nhỏ bé này, căn bản không có ai chạm vào nhạc khí, đừng nói chi là tiêu tiền nhàn rỗi mua món đồ chơi này. Đồ vật này từ lúc vào đây chưa được bán đi, còn nằm phủ bụi ở đó.

Cô ấy thấy Lâm Lam muốn mua vật này, còn suy nghĩ có phải là giáo viên âm nhạc của trường học hay không.

Lâm Lam muốn mua chút táo đỏ, tôm khô, rong biển … các loại hoa quả khô, chẳng qua là muốn mua thì cần có phiếu mua thực phẩm phụ phẩm, không thể tùy tiện mua.

Nếu không phải bọn họ không bán, cô thật muốn đập một trăm đồng tiền lên trên bàn, thét lớn một tiếng: cho tôi mua một trăm đồng tiền hàng hóa!!!

Cô không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp.

Cô lấy mấy quyển sổ của mình để hết lên trên quầy, “Muốn đi vào biển rộng thì phải dựa vào người cầm lái, giải phóng quân chính là người đáng yêu nhất trong chúng ta, cho tôi năm cân táo đỏ.”

Nhân viên bán hàng kia sửng sốt một chút, “Đông Phương Hồng Thái Dương thăng, không có phiếu thì thật không bán được.”

Lâm Lam đẩy sổ của mình qua, để cho cô ấy nhìn xem một chút.

Nhân viên bán hàng kia cười cười, khoát khoát tay, “Không được, đây là ở thôn của cô, phải là công xã mới được.”

Trong lòng Lâm Lam hừ một tiếng, tôi còn không biết là có cần công xã hay không sao? Công xã chỉ phát cho công nhân viên chức ăn lương thực hàng hoá các người thôi, lại không phát cho xã viên chúng tôi.

“Bần nông và trung nông một nhà thân, chồng của tôi là giải phóng quân, đồng chí, dàn xếp một chút đi, cho tôi mua mấy cân đi mà, con cái ở nhà đều thiếu máu đó.”

Nhân viên bán hàng kia càng nhận định Lâm Lam là giáo viên, vội vàngcầm sổ hộ khẩu lên nhìn nhìn, phát hiện phía sau không có đánh dấu, chính là xã viên thôn Sơn Nhai.

Cô có chút ngây người, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Mặc dù văn cách đã tiến hành đến hừng hực khí thế, nhưng đó là ở thành phố lớn, những khu xa xôi hơn như ở nông thôn cũng không tích cực như vậy. Huống chi những năm 70 này thế cục đã ổn định, ngoại trừ bị phó chủ tịch nào đó điên cuồng phát hành sách hồng thì tổng thể mà nói vẫn rất ổn định.

Dưới thị trấn, công xã trong thôn, bởi vì có rất nhiều người đều là nông dân không có văn hóa, muốn người ta học được thành ngữ cũng không thể nào.

Chẳng những không học được, còn có thể sẽ phạm sai lầm trở thành trò cười, cho nên các cán bộ sẽ định kỳ chỉ thị để cho các xã viên tiên tiến đi học tập, vận động, các xã viên bình thường thì chỉ cần tập trung sản xuất.

Ở trong Cung Tiêu Xã của công xã này cũng không cần hô khẩu hiệu.

Cô ấy là bị Lâm Lam nói ngơ ra.

“Đồng chí, tôi không có lừa cô đâu, cô nhìn xem hộ khẩu của tôi đi. Chồng của tôi tham gia quân ngũ, hàng năm đều không ở nhà, nhà của tôi còn có năm đứa con, cũng không hưởng thụ được phúc lợi gì của anh ấy. Hiện tại vừa mới ra ở riêng, trong nhà cơm cũng ăn không nổi, năm đứa nhỏ đứa nào cũng xanh xao vàng vọt, tôi phải mua chút táo đỏ bổ máu, mua chút tôm khô rong biển bổ sung canxi, như vậy không có vấn đề gì đúng không?”

Nhân viên bán hàng vẫn rất khó xử, “Có quy định cả rồi, không có phiếu và sổ sách thực phẩm phụ phẩm do công xã phát thì không thể bán.”

“Vì sao không bán cho tôi chứ? Chồng của tôi là giải phóng quân, tôi ở trong nhà cũng không hưởng thụ qua phúc lợi gì, lại không cần chính phủ giúp đỡ, tự mình dùng tiền đi mua chút táo đỏ cũng không được sao? Chuyện này không được, tôi muốn gặp lãnh đạo của các cô!”

“Hãy bán cho chị dâu này đi, người ta cũng không dễ dàng gì, vẫn còn là người nhà của quân nhân vinh quang mà.” Bên kia có xã viên đang xếp hàng mua vải la lên.

Loại vật này xã viên bình thường không mua, cho nên cũng vui vẻ làm người tốt.

Cuối cùng nhân viên bán hàng không còn cách nào, chỉ đành phải đi ra sau tìm ông xã trưởng hỏi một chút.

Ông xã trưởng cầm lấy sổ hộ khẩu nhìn một chút, thấy tên Hàn Thanh Tùng  thì ông biết người này là ai, dù sao cả công xã này quan quân cũng chỉ có mấy người như vậy.

Ông lại hỏi một chút tình huống của Lâm Lam, sau đó tự mình phê cho Lâm Lam ba cân táo đỏ, năm cân rong biển, một cân tôm khô.

Lâm Lam vốn chỉ muốn thử một lần, không nghĩ tới thật sự thành công, vui sướng hài lòng trả tiền, đóng gói xong thì đều gửi lại chỗ này chờ Hàn Thanh Tùng đến cầm về.

Mua xong những thứ này Lâm Lam cũng đi hỏi một chút chuyện vải vóc.

Còn có mấy xã viên đứng ở nơi đó ồn ào, “Thật vất vả mới tới được một chuyến, tại sao lại không có chứ? Ngày hôm trước đến đây thì bảo là hôm nay có hàng, tại sao lại không có rồi hả?”

“Đúng vậy đó, tôi đã đến xếp hàng từ sáng sớm, rõ ràng là thấy có xe tới đưa hàng, tại sao lại không có, không thể nào không có được!”

“Trong kho hàng nhất định là có, chính là cố ý không bán, muốn đợi đến lúc ăn tết thì tăng giá đây mà!”

Lúc này mặc dù là tập thể định giá, mua đồ bằng phiếu, nhưng có đôi khi vì ứng phó các loại ngày lễ, cũng sẽ tạm thời tăng giá.

Lâm Lam không khỏi có chút ngạc nhiên, còn có thể như vậy sao?

Cô đã đến phía trước, đào đào đồ trong quầy rồi nhìn xem, bây giờ chưa hết năm hay qua mùa mà, sao lại không có?

Nhân viên bán hàng là một nữ nhân viên mặc một chiếc váy hoa màu trắng hơi nhăn, trên đầu còn để hai bím tóc lớn, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lâm Lam một cái, không nhịn được nói: “Không còn nữa không còn nữa, lui về phía sau đi, các người có la nữa cũng vô dụng.”

Cô cũng đừng mắt chó nhìn người thấp a, chị cô là tôi có tiền đó, Lâm Lam có chút mất hứng.

Nhân viên bán hàng không nhịn được cầm chổi lông gà phủi phủi tay nàng, “Lui lại lui lại, sờ bẩn mất thì làm sao bây giờ?”

Cha mẹ nó!

Lâm Lam nổi giận, tôi ăn mặc có chút rách rưới, nhưng con mắt nào của cô thấy là bẩn hả? Từ lúc tôi xuyên đến đây thì ngày nào cũng tắm rửa sạch sẽ, quần áo cũng được giặt hằng ngày có được không vậy!

Cô tức giận đập lấy quầy hàng đến bành bạch rung động, “Tôi muốn mua vải, mua bông, đừng xem tôi vô dụng nhé!”

Đừng quên cô chính là người đàn bà đanh đá đó!

Đặc quyền người đàn bà đanh đá chính là có thể chẳng phân biệt được trường hợp, tùy thời tùy chỗ xem tâm tình để khóc lóc om sòm.

Dĩ nhiên, bây giờ không phải là xem tâm tình nữa mà là xem trường hợp cần khóc lóc om sòm.

Cô rống một tiếng sư tử Hà Đông như vậy, không chỉ là nhân viên bán hàng, ngay cả mấy xã viên đang kêu la cũng sửng sốt một chút.

Nhưng ngay sau đó, vốn là các xã viên đang xếp hàng đều đứng ở phía sau cô, giúp cô phô trương thanh thế, “Đúng vậy, chúng tôi muốn mua vải, đều đã xếp hàng được hai ngày rồi.”

Lâm Lam:......

Nhân viên bán hàng kia thấy cô mang vẻ người đàn bà đanh đá, hai tay chống hông, hai mắt trợn tròn, mặc dù là phụ nữ nông thôn nhưng rất có khí thế, trái ngược giống như các nữ cán bộ, khí thế trong người cô ta không khỏi yếu đi hai phần.

So sánh với loại nhân viên bán hàng đơn thuần như cô nàng này, ánh mắt của Lâm Lam tất nhiên sắc bén hơn nhiều, nhìn một cái đã nhìn thấu nhân viên bán hàng này rồi.

Lâm Lam cười nói: “Tôi nói em gái này, cô cũng chỉ là nhân viên bán hàng thôi, nếu các xã viên làm loạn lên thì làm sao mà cô chịu nổi? Nếu trong kho hàng đã có hàng, vậy thì cô hoặc là đi xin phép lãnh đạo của cô một chút, hoặc là mượn một chút hàng để đuổi chúng tôi đi. Chúng tôi cũng chỉ có mấy người như vậy, có thể mua bao nhiêu vải chứ? Nếu cô còn chần chờ nữa, người sẽ đến càng nhiều, còn có thể làm ầm ĩ nữa đấy.”

Đôi môi của nhân viên bán hàng kia giật giật, không biết tại sao, lại cảm thấy đôi mắt đen láy của Lâm Lam có thể nhìn thấu lòng người, cô ấy nói: “Vải thì còn, vẫn còn, nhưng mà bông, bông thật không đủ.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Lâm Lam cảm thấy cô ấy cũng là người thành thật, cũng không phải là cái loại biết nịnh hót, một câu đã có thể lừa dối được.

“Em giá này thật là một người thành thật, chúng tôi tin cô, vậy thì kéo vải đi.”

Nhân viên bán hàng kia hít sâu một hơi, chỉ đành phải lặng lẽ thu lại suy nghĩ lấy ra số vải dự định cùng người kết phường để bán giá cao đầu cơ trục lợi.

Cô ấy cũng vừa mới bị người ta lừa dối nhập bọn thôi, còn chưa thuần thục, kết quả là bị Lâm Lam lừa gạt.

Mọi người nhanh chóng xếp hàng bắt đầu mua vải, Lâm Lam có nhiều phiếu mua vải, trước tiên dùng hết lượng phiếu mua vải đã sắp quá hạn, còn dư lại vài thước, xem xem một chút rồi lại mua tiếp.

Dù sao vải cũng không nhiều lắm, những người khác còn xếp hàng chờ mua, cũng nên để họ mua được.

Thời điểm bán vải lại càng loạn hơn, năng lực tính toán của cô gái tóc đuôi sam kia không cao, khiến cho các xã viên vốn không giỏi tính toán có ý kiến rất lớn, nhao nhao nói cô ấy là đang tính nhiều tiền hơn.

Lâm Lam thấy cô gái tóc đuôi sam kia vừa đanh đá oán hận người khác, vừa vội vàng đến mức toát mồ hôi, cho nên mới thuận miệng hỗ trợ tính toán giải vây, tránh cho những xã viên không biết tính toán lại còn thích dây dưa náo loạn.

Mọi người cũng không nhận ra cô, nhưng bởi vì lúc trước cô dám khiêu chiến với nhân viên bán hàng mà lại có khí thế như vậy nên cũng nguyện ý nghe lời cô, cô tính toán bọn họ sẽ tin.

Một bà già nói mình không biết tính toán, lại không tin nhân viên bán hàng, nên lôi kéo Lâm Lam qua để cô tính giúp.

Đợi Lâm Lam tính xong thì bà ấy cười nói: “Em gái a, tôi tin cô đó, cônói chuyện thì tôi sẽ tin.”

Lâm Lam cười rất xấu hổ, bác gái a, ngài là bác gái của tôi! Cầu xin ngài đừng gọi tôi là em gái!

Phía sau quầy đối diện phía đông, không biết từ lúc nào đã có một lão cán bộ đứng đó, ông mặc chiếc áo có bốn túi, trên túi ở ngực trái có cắm bút máy, chắp tay sau lưng chăm chú nhìn quầy bán vải.

Vừa nhìn còn hỏi nhân viên bán hàng bên cạnh tình huống lúc trước.

Sau cùng, ông cười nói: “Người phụ nữ này vừa có đầu óc vừa có tính cách, là một người cán sự rất được.”

“Xã trưởng, ngài là có ý gì?”Nhân viên bán hàng kia nhạy cảm mà cảm nhậnđược cái gì đó.

Ông xã trưởng lắc đầu, “Không có gì, làm việc cho tốt đi, vì nhân dân phục vụ.”

Lâm Lam mua được ba trượng vải, nhưng bông không mua được, cảm thấy hơi buồn.

Cô nhìn xem thời gian, muốn đi đến lò giết mổ xem một chút rồi mua chút thịt, kết quả lúc vừa ra khỏi Cung Tiêu Xã thìbà lão lúc này đã lôi kéo ống tay áo của Lâm Lam, “Em gái này, chỗ tôi có vải tự dệt, cô có muốn hay không?”

Lâm Lam lập tức lôi kéo bà ấytrốn vào trong góc, “Chị...... lớn, muốn, có bao nhiêu muốn bao nhiêu!”

Ánh mắt của bà ấy rất tha thiết, cô sửng sốt không thể không biết xấu hổ mà gọi bác gái.

Thật ra thì qua thời gian sau năm sáu mươi ba, cuộc sống của các xã viên đã tốt hơn, hiện tại bông và vải cũng không quá khan hiếm, ở nhà cũ của nhà họ hàng Hàn rất eo hẹp là bởi vì bà Hàn bóc lột của người khác để cung cấp cho Kim Bảo Kim Ngọc. Ở địa phương trồng cây bông, bây giờ cũng không nghiêm khắc giống như lúc trước, có ít người cũng trồng một chút dọc theo bờ sông hay mương nước, đến lúc thu hoạch cây bông cũng có thể tự dệt.

“Cô cứ gọi tôi chị Lưu là được rồi. Ở Cao Lão Trang  của chúng ta trồng nhiều cây bông, đất đai cũng màu mỡ, tùy tiện trồng ở đâu cũng thu hoạch được, so với chỗ chân núi của các cô thì màu mỡ hơn.”

“Chị Lưu, vải của chị ở đâu vậy?”

Chị Lưu nhỏ giọng nói, “Ở trong con hẻm nhỏ kia kìa, không thể tùy tiện lấy ra, để cho nhân viên quản lý nhìn thấy thì sẽ bảo là phải loại bỏ tư tưởng xấu, tịch thu mất.”

Mặc dù hiện tại loại bỏ tư tưởng xấu cũng không còn nghiêm khắc như trước, mua bán lương thực rau dưa thì không ai quản, nhưng công nghiệp phẩm vẫn không được phép.

Hơn nữa mấy loại vật liệu như vải vóc hay bông thì vẫn phải lén lút làm thôi.

Lâm Lam đi theo bác gái kia vào hẻm nhỏ, nơi đó có một chiếc xe đẩy một bánh đang đỗ, một chàng trai thật thà cầm lá ngô đồng chờ ở đó.

Trên chiếc xe kia có hai cuộn vải, một cuộn là vải có màu kem đậm sẵn, một cuộn là vải dệt caro ba màu, loại vải này bởi vì hạn chế của máy móc nên chỉ rộng có một thước, nhưng lại dài đến bốn trượng.

Vải dệt thủ công không đẹp mắt bằng vải thời thượng được mua,người thành phố không thèm dùng, mà nông dân cũng chỉ dùng vải dệt mỏng hay vải dệt bằng máy thôi.

Nhưng Lâm Lam lại cảm thấy đây là thứ tốt, may chăn thì dùng cái này là tốt nhất. Hơn nữa còn làm được ga giường, mùa hè thì làm chiếu, hút mồ hôi mát mẻ, đều rất tốt.

Giá tiền cũng rẻ a!

Độ rộng của vải dệt máy bán ở Cung Tiêu Xã khoảng chừng là ba thước một cuộn, một thước có rẻ nhất cũng phải là hai hào tám, tốt hơn một chút thì sẽ là bốn năm hào rồi, đối với thu nhập lúc này mà nói thì vẫn rất đắt tiền.

Nhưng vải dệt này thì rất rẻ, vải có màu sẵn một thước không tới một hào tiền, mua cả cuộn thì càng rẻ, chỉ cần ba đồng rưỡi, còn vải dệt nhuộm màu thì một cuộn bốn đồng rưỡi, cộng lại cũng thành số nguyên.

Hai cuộn vải cũng chỉ có tám đồng tiền.

Bị sự tiêu phí của kiếp trước ảnh hưởng nên Lâm Lam cảm thấy rẻ gần chết!

Chẳng qua là theo quán tính khi mua đồ thì mua nhiều luôn luôn muốn trả giá để rẻ hơn một chút.

Lúc này chị Lưu kia lại lại bắt đầu giả vờ thảm thương, trong nhà thật không dễ dàng, dệt vải cũng rất không dễ dàng, đau xương sống đau thắt lưng vân vân, rồi còn cho Lâm Lam nhìn xem ngón tay đã vặn vẹo biến hình của bà ấy.

Xương tay ngắn ngủi lại vặn vẹo, nhìn thấy th ìcũng không đành lòng, Lâm Lam nhất thời động lòng trắc ẩn.

Bị quan niệm giá trị lao động của kiếp trước ảnh hưởng, cảm thấy, cảm thấy người ta dệt bông thành vải cũng thật khó a.

Trồng được cây bông, cực khổ chăm sóc mấy tháng, thật vất mới thu hoạch được, lấy hạt bông, cắt bông, chà xát đầu bông, kéo sợi, cuốn sợi, nhuộm màu, căn sợi, xỏ sợi, cho lên máy, dệt vải.

Có thể nói là rất không dễ dàng, trước khi cho lên máy thì đã mất rất nhiều thời gian xử lý, sau khi lên máy thì còn phải tranh thủ lúc rảnh rỗi để dệt vải, thường xuyên mệt mỏi đau nhức xương sống đau thắt lưng rồi hoa mắt, mất rất nhiều ngày mới làm được một cuộn vải.

Từ sự tôn trọng với nhân dân lao động, Lâm Lam cảm thấy không trả giá cũng được, dù sao giá thị trường chính là như vậy.

Hơn nữa lúc này cô còn không chưa hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh lúc này, luôn luôn có cảm giác đứng ở một xã hội phát đạt mà nhìn xuống thời kỳ nhân dân lao động khó khăn, cảm thấy bọn họ quá cực khổ, mấy hào tiền đã đủ để người ta ăn thật lâu.

Dù sao một xu tiền đều có thể mua một đống cỏ, một hào tám có thể mua một cân bột tinh...... Chẳng qua là thời điểm trả tiền, cô lại có chút thịt đau, nghĩ tới lúc này thật khó mà kiếm được nhiều tiền a, cô làm việc cực nhọc mệt chết một ngày mới kiếm được bảy tám điểm công, chính là trị giá bốn năm hào tiền.

“Chị Lưu, tôi không trả giá, chị không phải là còn có sợi bông để bán sao, cho tôi hai cái đi.”

Chị Lưu cũng sảng khoái, “Tôi bán còn dư lại ba cái đều cho cô cả, còn có một ít vải vụn, cô mà không chê thì cũng đưa cô luôn.”

Lâm Lam tự nhiên không chê.

Chị Lưu cười nói: “Em gái này, đầu óc em thật tốt a, biết tính toán lại còn có thể mua đồ.”

Lâm Lam cười nói: “Chị Lưu ngài cũng biết buôn bán nha, chỉ có mua thiếu chứ làm sao có bán thiếu.”

Chị Lưu ha ha cười lên, tâm hoa nộ phóng, đây cũng là người đầu tiên mua hai cuộn vải đó.

Hai cuộn vải vẫn còn có chút sức nặng, chị Lưu để cho con trai đẩy xe giúp Lâm Lam đưa đến Cung Tiêu Xã.

Lúc này một phụ nữ xông tới từ hồ phía ngoài con hẻm, “Để tôi tìm được các người rồi!”

Lâm Lam cho là nhân viên quản lý thị trường, thoáng cái khí lực bộc phát khiêng hai cuộn vải chạy nhanh, người đàn bả kia hô: “Lan Hoa Hoa cô chạy cái mông, đứng lại cho tôi! Cô là đồ ngốc chó cắn Lữ Động Tân không biết nhân tâm tốt!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện