Edit: Tiana

Beta: Tiểu Tuyền

Trong trí nhớ của nguyên chủ, trừ nội dung xung quanh Hàn Thanh Tùng, nhà chồng, nhà mẹ đẻ thì đúng là không còn có người khác, hơn nữa lại là một người đàn ông chỉnh tề như vậy.

Dương Hàm nhìn ra được Lâm Lam không nhớ mình, nụ cười của anh ta phảng phất chút hài hước: “Cô không phải là Hoa Lan Lan à?”

Hoa Lan Lan? Lâm Lam vò đầu bứt tai, Hoa Lan Lan là cái quỷ gì? Ái chà, cô nhớ tới một thứ, tên của nguyên chủ hẳn là Hoa Lan Lan.

Dù sao cũng là người ở nông thôn, tên của một cô bé căn bản cũng chỉ là từ hoa cỏ cây cối ngũ cốc mà thôi, cũng chẳng thể nào đặt một cái tên thanh nhã như là từ “Lam”.

Nhưng mà, Hoa Lan Lan thì…. thực sự hơi bị nổi da gà rồi đó nhé.

Dương Hàm thấy người trước mắt có vẻ mặt hoàng sợ, thì cười ha ha mấy tiếng: “Cô đừng sợ, tôi không phải là người xấu”.

Quỷ mới tin, kẻ xấu nào lại tự nhận bản thân mình xấu xa cơ chứ?

Dù sao thì Lâm Lam cũng đang rầu rĩ bởi cái tên Hoa Lan Lan, thì Dương Hàm đã vội vàng nói to: “Hoa Lan Lan, tớ là Phán Phán đây mà!”. Cậu ta biết nếu không nói rõ ràng ra thì ăn đòn là cái chắc.

“Phán Phán? A, là cậu hả Dương mập ú?”.

Lâm Lam suy nghĩ một chút rồi reo lên, đúng là trong trí nhớ nguyên chủ khi còn bé có một người bạn nhỏ gọi là Phán Phán, tất cả mọi người đều gọi cậu ta là Mập ú bởi vì cậu ta thực sự béo trắng ra luôn á.

Nhắc tới cũng kỳ cục, trong những năm 1950, đời sống mọi người đều không đầy đủ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm nên ai cũng gầy gò ốm yếu, nhưng mà Dương Phán Phán này lại có thể thành công ăn đến béo trắng.

Mọi người đều cảm thấy cực kỳ khó hiểu, còn kháo nhau rằng thằng bé này có khi một ngày ăn những mười quả trứng gà, cho nên mới béo mập được như vậy.

Chính phủ thời đó cho phép một nhà cứ hai người sẽ được nuôi một con gà, nên nhà bọn họ chiếu theo quy định thì có thể nuôi thêm hai con gà nữa. Nhưng bà nội của cậu ấy sửng sốt nuôi 6 con, còn không có bị bắt đi, nói là muốn đẻ trứng cho cháu nội duy nhất ăn.

Đây là trí nhớ của nguyên chủ thời còn rất nhỏ, đến lúc tám tuổi nguyên chủ đã bỏ học đi làm, còn Dương Mập ú này vẫn còn đi học. Mà thời đó nam nữ còn chẳng nói chuyện nhiều với nhau, nếu còn chơi chung nữa sẽ bị lũ trẻ con cười cho. Nên là trong thời đại mà tư tưởng nam nữ chỉ đơn thuần ôm rồi hôn môi cũng có thể mang thai thì nam nữ từ bé đã không chơi chung với nhau rồi.

Nguyên chủ sau này lớn lên lại bận rộn làm lụng cùng chị thứ ba, cho nên chẳng còn tâm tư chú ý những người khác cùng những chuyện nầy nữa, Dương mập ú cũng bị cô vứt ra sau đầu luôn rồi. Dương Hàm nghe thấy những lời của Lâm Lam giống như báo thù cho cái tên “Hoa Lan Lan” thì hối hận vô cùng, nhưng mà cậu ta cũng không nao núng mà cười nói:

“Chính là tớ đây. Đi nào, tớ mời cậu ăn bánh bao trắng thơm ngon”.

Lâm Lam vui mừng vô cùng: “Đúng đúng, thật vất vả mới gặp được người quen, phải ăn ngon một bữa….”. Sau đó cô ý thức được bản thân mình ăn mặc có chút lôi thôi liền cười xuề xòa: “Cậu đừng chê cười, tớ có chút đói…”

“Tớ biết mà, nên mới mời cậu ăn bánh bao. Trong lúc chờ bánh chúng ta có thể chậm rãi nói chuyện cũng được.” – Dương Hàm mời mọi người vào phòng ăn.

Bữa ăn thật phong phú, một xửng bánh bao trắng lớn, lại còn một bát canh trứng rong biển thơm ngon, khiến cho Lâm Lam – là người hiện đại đã từng ăn bao nhiêu loại thức ăn ngon trên đời – lúc này tâm tình vô cùng sung sướng. Quả nhiên lúc đói bụng đồ gì ăn cũng ngon vô cùng, đẹp vô cùng.

Ăn xong, Lâm Lam vội vàng lấy tiền trả. Dương Hàm thấy vậy liền nghiêm mặt:

“Chúng ta dẫu gì cũng là người cùng thôn, có mấy cái bánh bao cùng một chén canh mà cậu cũng không cho tớ trả hả? Cậu xem thường tớ quá đấy!”

Lâm Lam quay đầu lại nói với Tiểu Vượng: “Tiểu Vượng, cám ơn chú đi con”.

Tiểu Vượng liếc Dương Hầm rồi mím môi, trong miệng nhỏ lí nhí tiếng “chú”. Dương Hàm bèn sờ sờ đầu nhỏ của bé. Tiểu Vượng lần đầu bị xoa đầu liền giật mình sợ đến nỗi vội vàng né tránh, gắt gao ôm chặt lấy Lâm Lam. Lâm Lam vỗ người cậu bé trấn an, ý bảo cậu bé không cần khẩn trương gì cả. Dương Hàm cười trêu cậu bé:

“Cứ ăn thoải mái cho no bụng đi nhóc, chú lo được”.

Lâm Lam cũng cười nói: “Để cậu chê cười rồi, chúng ta ăn thôi” – Nói tới đây Lâm Lam liền thở dài, không ngờ tới một ngày bánh bao trắng cùng một bát canh trứng rong biển cũng sẽ trở thành món ăn ngon tuyệt. Cái này nói ra ai mà thèm tin cơ chứ! Đáng tiếc không thể liên lạc với kiếp trước, nếu không nhất định cô sẽ nói cho “lũ bạn xấu” của mình nghe một chút, nếu có thể thì live-stream trực tiếp cho chúng nó xem.

Lâm Lam và Tiểu Vượng ăn bánh ngon uống canh thơm, nhưng cô cũng không quên nhắc nhở bé ăn thì phải ngậm miệng, không thể há mồm nhai chem chép, uống nước canh phải húp miếng nhỏ, không được phát ra tiếng xì xụp xì xụp…Dương Hàm thấy vậy có chút ngạc nhiên. Lúc này Lâm Lam mới ngẩng đầu hỏi hắn:

“Dương Hàm, sao cậu lại nhận ra mình?”

Dương Hàm chỉ hai mắt của mình rồi nói: “Đôi mắt một mí này của tớ tốt, cậu không nhớ à? Thực ra thì chủ yếu là cậu lớn lên không khác hồi nhỏ là mấy, không giống tớ!”

Cái giề? Lâm Lam lườm Dương Hàm một cái, cái cụm từ “lớn lên không khác hồi nhỏ” nghe chừng như là một câu khen ngợi, nhưng sao cô lại có cảm giác là cậu ta đang châm biếm mình giống đứa trẻ con mãi không lớn vậy hả? Dương Hàm đúng là thanh niên mười tám biến đổi thật khác biệt, từ một cậu nhóc béo ú biến thành một đại soái ca mất rồi. Lâm Lam vừa nghĩ vừa tiếp tục ăn. Vừa ăn cô vừa lặng lẽ đánh giá Dương Hàm.

Trong lúc này Dương Hàm cũng lặng lẽ đánh giá cô gái ngồi trước mặt. Cô gái trước mặt hắn cũng lạ lùng thật đấy, hồi bé mặc dù nóng tính nhưng thế nào thì cũng trông giống một cô bé bình thường, lại còn rất ngay thẳng. Bọn trẻ con khác hay đuổi theo trêu chọc hắn là đồ mập ú thì cô bé này còn xông ra bảo vệ hắn cơ đấy. Làm sao sau khi gả cho người ta lại bị đồn thành con hổ cái, người đàn bà đanh đá, hàng ngày một khóc hai nháo ba thắt cổ mất rồi? Đoán chừng hồi nhỏ cùng cãi lộn với chị thứ ba quen rồi, nhưng khi đó cãi lộn đánh lộn là với chị gái ruột, đặc biệt chưa chịu thiệt đâu nhé, làm sao gả sang nhà chồng không đánh người nhà chồng mà lại tự làm khổ bản thân mình nhỉ? Có thể nhà chồng của cô ấy cũng không phải thường thường, có thể biến một cô bé nóng tính ngay thẳng thành bà điên, từ chuyện nhảy sông tự vẫn, thắt cổ, uống thuốc trừ sâu thì hắn cũng đã được nghe kể qua rồi. Vốn suy nghĩ rằng hiện tại cô ấy sẽ giống những người phụ nữ nông thôn không hạnh phúc khác, vẻ ngoài lôi tha lôi thôi, đầu tóc rối bù, khuôn mặt sưng phù, ánh mắt vừa lồi vừa dại, hành động thì thô lỗ lại còn liều lĩnh, có thể sẽ giống với chị Tường Lâm tự oán hận hay chửi đổng làm cho người khác vừa thấy đã muốn tránh cho đỡ phiền ấy chứ. Nhưng hắn chẳng bao giờ nghĩ tới rằng hôm nay sẽ gặp cô ấy ở ngay trước cửa bệnh viện, mặc dù trông có vẻ mệt mỏi nhuốm bụi trần, lại có vẻ tiều tụy nhưng tổng thể rất bình thường, thậm chí là có khí chất!

Khí chất này không giống cái mà hắn đã từng thấy ở Hoa Lan Lan, nhưng mà quái lạ ở chỗ Dương Hàm lại thấy người phụ nữ trước mặt mình là một cô gái văn tĩnh có hàm dưỡng, không phải là cái cảm giác thường nhìn thấy ở những người phụ nữ nông thôn. Nhấc chân giơ tay cũng hoàn toàn không giống một người đàn bà đanh đá chanh chua tí nào. Nào có người phụ nữ đanh đá chanh chua nào ăn cơm từ tốn như vậy hả? Cho nên bạn nhỏ Dương Hàm của chúng ta đã có một suy nghĩ đúng đắn vô cùng, đó là những lời đồn thì không thể tin, tai nghe cũng có thể là giả, chỉ có mắt thấy mới là thật. (Lời edit: mắt thấy cũng chưa chắc thật đâu bé =))))

Sau khi Lâm Lam ăn xong thì hai người có nói chuyện một hồi, nói tới bệnh tình của Tiểu Vượng, lại nói đến chuyện đeo kính. Dương Hàm nghe vậy liền nói:

“Như này đi, chờ kính tới tớ sẽ nhờ người gửi qua cho cậu, cậu đỡ phải vất vả chạy lên đây thêm chuyến nữa” – hơn nữa trời rất là nóng bức mang theo một đứa bé quả thật không tiện cho lắm.

“Tốt quá, làm sao tớ lại không nghĩ ra sớm nhỉ?” – Lâm Lam thầm nghĩ chắc tại vừa nãy mình đói hoa mắt váng đầu nên không nghĩ tới phương diện này. Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, Tiểu Vượng đã ăn đầy một bụng đồ, Lâm Lam bèn tạm biệt Dương Hàm để về nhà. Thực ra thì cô còn muốn đi cửa hàng bách hóa lớn mua một ít đồ, nhưng nhớ tới trên người chẳng có phiếu, có tiền cũng không mua được đồ, nên đành tiếc nuối mà đi về nhà vậy.

Dương Hàm kinh ngạc nói: “Cậu định đi bộ về đấy à?”

“Tớ đi bộ tới đây mà” – Lâm Lam lơ đễnh, lúc này thì cũng chỉ có thể đi bộ ở đường lớn tới mòn cả gót giầy thôi.

“Chờ tớ chút, tớ đi hỏi xem có xe nào đi tới công xã Diện hay không?” – Dương Hàm nói xong liền đi ra ngoài luôn. Một lát sau cậu ta quay trở lại: “Buồn quá, không có xe đi công xã Diện, nhưng mà có xe đi công xã Lâm, cậu đi nhờ xe về đó rồi đi bộ một đoạn nhé?”

“Quá tốt rồi, cảm ơn cậu nhiều nhé. Không nghĩ tới hôm nay đi bệnh viện lại có thể gặp được người quen” – Trong bệnh viện mà gặp người quen chính là một sự tiện lợi vô cùng lớn, nơi này là nơi cần có quan hệ tốt. Lâm Lam đã tính toán đến việc lần tới đi huyện thành sẽ tặng cho Dương Hàm một ít trứng gà, rau dưa quê nhà, vân vân. Lương thực, trứng gà thời điểm này là đồ tặng lễ tốt nhất đấy. Dương Hàm đưa hai mẹ con Lâm Lam ra xe, lại giống như làm trò ảo thuật lấy từ khoảng không ra một viên kẹo len lén đưa cho Tiểu Vượng. Tiểu Vượng mặc quần ngắn không có túi, mà cậu bé cũng không cầm được lâu, nên Lâm Lam không còn cách ngào khác là nhận lấy.

“Cậu đã mời ăn còn tặng kẹo cho, tốt bụng quá”.

Dương Hàm cười cười: “Tớ không phải là cậu của nhóc à?” – Hắn không có chị em ruột, khi còn bé chính xác đã coi “Hoa Lan Lan” là em gái của mình.

Lâm Lam nắm tay Tiểu Vượng vẫy chào tạm biệt Dương Hàm. Có xe đưa về tiện lợi biết bao.

Ngồi xe đi được hai phần ba đường về mà cũng chỉ tốn hai xu tiền, Lâm Lam gào thét trong lòng quá rẻ.

Cô mang Tiểu Vượng xuống xe, lúc này đã là ráng chiều. Ánh nắng chiều vàng cam chiếu xuống mặt sông gợn sóng, tạo ra ánh vàng lăn tăn. Trên xe nhiều khói bụi, Lâm Lam bèn mang Tiểu Vượng đi rửa mặt.

Đợi tới lúc cô đứng dậy, lại phát hiện thấy Tiểu Vượng ngẩng khuôn mặt nhỏ của bé lên, hai mắt nhắm hờ, lông mi đài chớp động trong ánh nắng chiều sắp tắt, gió thổi xào xạc làm cho Lâm Lam tưởng rằng đây là một bức tranh vẽ một thiên thần bé nhỏ yên tĩnh an tường trong một buổi hoàng hôn – điều này khiến cho Lâm Lam không nỡ quấy rầy cậu bé.

Một lát sau, Tiểu Vượng mở mắt hướng về phía mặt trời lặn, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ nghe này!”

Lâm Lam giỏng tai lên nghe, trong không gian rộng lớn có tiếng ve râm ran, tiếng ếch kêu ồm ộp, có tiếng ri ri của loài côn trùng, kèm lẫn tiếng gió xào xạc, mọi âm thanh pha trộn vào nhau thực sự rất là êm tai.

“Mẹ, mẹ nghe thấy gì không?”

“Mẹ đang nghe đây.”

“Bọn chúng nó như là…có giai điệu ý mẹ” – Tiểu Vượng vừa nói vừa nhắm mắt lại ngâm nga theo, âm thanh nhỏ bé lại hết sức dễ nghe. Điều này làm Lâm Lam kinh ngạc, đứa bé này thật kì lạ, so với những đứa bé chỉ biết hát những bài hát trên loa đài tuyên truyền đúng là có vẻ lợi hại hơn một chút. Vì trẻ con ở nông thôn, trừ đi học ra chính là thổi kèn xô-na gõ phách nhậc thì làm sao mà được đào tạo chính quy về âm luật tiết tấu?

Sau khi ngồi uống nước nghỉ ngơi một chút, Lâm Lam bèn đem Tiểu Vượng trở về nhà. Hiện tại cũng gần về đến đầu công xã, có rất nhiều người đang làm cỏ bắt côn trùng, nên cũng có người nhìn thấy Lâm Lam mang theo Tiểu Vượng. Vừa thấy hai mẹ con Lâm Lam họ đã tỏ thái độ kinh ngạc chờ xem náo nhiệt từ đôi mẹ con này. Lâm Lam chẳng quan tâm, dù sao cũng mang cái danh xấu là người đàn bà đanh đá, có danh tiếng này bóng tối quanh thân thì còn sợ cái qué gì?

“Mẹ!” – Một giọng nói non nớt lanh lảnh vang lên. Lâm Lam quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh, thì thấy hướng Bắc của cánh đồng là một cô nhóc tầm tám, chín tuổi, bộ dáng khá là xinh đẹp hoạt bát. Đây chắc là Mạch Tuệ. Mạch Tuệ chạy tới rất nhanh: “Mẹ, mẹ đi huyện thành tìm con à?”. Mạch Tuệ là một cô bé trưởng thành sớm, năm nay đã chín tuổi, rất thích chưng diện và ham hư vinh. Đây là đứa con mà nguyên chủ thương yêu nhất. Nhưng thực ra thì Mạch Tuệ cũng không giống như đứa bé thân cận mẹ mình, tự nguyện là một áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, ngược lại con bé lại thích thân cận bà nội có tiền, cô út chưng diện hơn. Lâm Lam thản nhiên nói: “Mẹ dẫn em con đi khám bệnh!”

Mạch Tuệ nhạy cảm nhận ra giọng mẹ mình có chút lạnh nhạt, lại liếc thấy một củ cải nhỏ đang ôm bắp đùi mẹ mình thì quăng cho cậu bé một ánh mắt khinh miệt, nhất định làm lơ luôn mà cho rằng ở cạnh mẹ ruột của mình không có đứa nhỏ ngu ngốc này.

“Con còn tưởng rằng buổi tối con không về, mẹ nhớ con nên mới vào huyện thành đón con cơ đấy” – giọng Mạch Tuệ có chút mất mát. Trước kia mẹ luôn yêu chiều mình nhất, hiện giờ lại dám quan tâm thằng em kia hơn sao? Trong lòng Mạch Tuệ cảm thấy có gì đấy không phải lắm. Lâm Lam thuận miệng hỏi dăm ba câu về trường học, cô chú út, sau đó hỏi luôn chuyện Đại Vượng hai ngày hôm nay. Cô sợ Đại Vượng vào huyện thành sẽ quen biết một vài người không đứng đắn, đến lúc đó lại học theo cái xấu của người ta. Mạch Tuệ nghe một đằng trả lời một nẻo, lại nói trong huyện thành phồn hoa như thế nào, người huyện thành ăn mặc tốt ra là sao, cửa hàng bách hóa bán những thứ tốt gì, váy hoa đẹp, cài tóc đẹp mắt, giầy da nhỏ, vân vân. Lâm Lam nghe có chút không nhịn được bèn nói: “Về nhà nói tiếp”.

Mạch Tuệ nhìn Tiểu Vượng lôi kéo tay mẹ thật chặt, bèn nghĩ tới trước đây mẹ rất chán ghét Tiểu Vượng, tuyệt đối sẽ không mang thằng bé ra khỏi cửa. Giờ thì sao, có khi còn được thương yêu hơn cả mình. Trong lòng Mạch Tuệ cảm thấy chua lòm, chạy tới lôi kéo cánh tay còn lại của Lâm Lam, còn thân mật nói: “Mẹ ơi, cả đêm mẹ không về, con nhớ mẹ lắm!”

Lâm Lam gật gù: “Ừ, thiếu chút nữa con đã không gặp được mẹ đấy” – mẹ của con ngày hôm qua uống thuốc trừ sâu, cho nên xin lỗi, con không thấy được mẹ con rồi.

Mạch Tuệ cùng anh cả về nhà đã nghe bà nội cùng thím Hai bọn họ tán gẫu như thật chuyện mẹ chúng uống thuốc trừ sâu, mà bản thân Mạch Tuệ còn bỏ đá xuống giếng phê phán hai câu đấy. Anh cả cảm thấy rất mất mặt, tức giận bỏ đi không một tiếng động lên đội để làm cỏ rồi. Còn Mạch Tuệ cố ý chạy đến đầu bờ ruộng phía nam chờ mẹ. Người khác nói là mẹ mang Tiểu Vượng đi vào huyện thành khám bệnh, nhưng Mạch Tuệ chắc chắn là mẹ sẽ đến huyện thành đón con nhóc. Ai mà biết….

“Mẹ! Mẹ đem tiền cho Tiểu Vượng khám bệnh à? Mẹ lấy tiền mua cho con đôi giày da đi?” – Mạch Tuệ nói lời lý lẽ vô cùng, xen trong giọng nói của con bé còn thấy có chút gì đấy mất hứng. Dù sao con bé cho rằng trước đây nếu mẹ có tiền sẽ mua đồ cho mình đầu tiên, nên tạo thành thói quen cho con bé, cho rằng mình có quyền đòi hỏi là đương nhiên. Lâm Lam nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Mạch Tuệ và nói: “Mạch Tuệ, bắt đầu từ hôm nay, tiền của nhà ta sẽ ưu tiên dùng để chữa bệnh cho Tiểu Vượng. Còn lại sẽ dùng vào học phí và tiền ăn hàng tháng. Những thứ quần áo đẹp kia chờ lúc nào nhà có dư dả tiền hẵng nói tới”.

Cái gì? Mẹ từ chối yêu cầu của mình? Mạch Tuệ có chút luống cuống nhìn Lâm Lam.

Mẹ thay đổi rồi! Mẹ ác độc như mẹ kế vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện