Thấy Cổ Na bình an trở về, bà cụ Cổ lại đốt thêm một nén nhang.
“Em mau vào trong nghỉ thêm chút đi, đợi làm cơm xong anh vào gọi.
”Cổ Hành Vũ nói với Cổ Na.
Nhưng lúc này Cổ Na không hề buồn ngủ, hơn nữa cô biết bản thân mình không sao nên đương nhiên không muốn ngủ, Cổ Hành Vũ nói mấy lần nhưng cô không nghe, anh ta hết cách chỉ đành tin tưởng cô thật sự không sao.
Đây là lần đầu tiên An Hi Hạo đến nhà họ Cổ ăn cơm, bà cụ Cổ thấy anh chàng thanh niên trí thức trẻ tuổi tuấn tú này nói năng lễ phép, chắc hẳn gia cảnh cũng rất tốt, vậy mà có thể khiêm nhường cùng gia đình nông dân bọn họ ăn uống trò chuyện, gia giáo của cậu ta không tồi, là một thanh niên trí thức tốt.
Buổi tối Cổ Na ăn cơm rất ngon miệng, ăn được một lúc, cô đột nhiên nhớ tới thỏ và gà rừng trong giỏ mình, cô kéo ống tay áo của Cổ Hành Vũ ngồi bên cạnh: “Những thứ kia mang về hết rồi chứ?”Cổ Hành Vũ thấp giọng nói: “Mang về rồi, bà đã xử lý xong hết, đang hun khói trong nhà bếp kia kìa.
”Cổ Na yên tâm tiếp tục ăn.
An Hi Hạo đưa mắt nhìn hai người đang thì thầm to nhỏ với nhau, không nói gì.
Sau khi ăn cơm xong, Cổ Na muốn phụ rửa bát nhưng lại bị Chương Xuân Hoa đẩy ra ngoài, rơi vào đường cùng cô chỉ đành ngồi trong sân nghe mọi người nói chuyện.
Bởi vì hôm nay xảy ra bao nhiêu là chuyện nên mấy người Cổ Hành Phong không khắc gỗ nữa mà cùng nói chuyện với An Hi Hạo.
An Hi Hạo này là người rất biết ăn nói, anh biết những người như ông cụ Cổ và Cổ Thành Trung rất thích những chuyện liên quan đến đồng áng, vậy nên anh hỏi họ làm việc thế nào, mùa vụ nào thì làm việc gì, về mặt này ông cụ Cổ đã làm cả đời đương nhiên biết rất rõ, vậy nên mọi người nói chuyện với nhau mà không ngại ngùng gì.
Cứ nói mãi nói mãi, cuối cùng lại nói đến chuyện học hành, Cổ Na nhanh nhẹn sáp lại gần: “Thanh niên An, anh là người thành phố, va chạm xã hội nhiều, anh cho rằng việc thi đại học có được khôi phục không?”An Hi Hạo chấn động trong lòng, trước đó vài ngày anh thực sự nhận được thư người nhà gửi, người lớn trong nhà cũng nhắc tới việc thi đại học, anh nhìn Cổ Na nhẹ nhàng đáp: “Bây giờ đất nước đang cần rất nhiều người tài, khôi phục thi đại học là một cách hiệu quả để tuyển chọn nhân tài, mặc dù không biết bao giờ mới thực hiện nhưng anh cho rằng việc khôi phục thi đại học sớm muộn gì cũng được thực hiện, chỉ là không biết bao lâu nữa mà thôi.
”Cổ Na lập tức nhìn về phía ba anh em Cổ Hành Phong, khuôn mặt đầy vẻ quan tâm nói: “Nghe chưa, thanh niên trí thức An đã nói việc này có khả năng được khôi phục, các anh nhất định phải học thật giỏi! Không được bỏ cuộc đâu đấy!”Ba anh em Cổ Hành Phong:! Ông cụ Cổ và An Hi Hạo nói chuyện rất hợp nhau cộng thêm việc anh là người thành phố, biết rất nhiều kiến thức vậy nên cũng đồng ý với cách nói của Cổ Na.
An Hi Hạo dựa vào ánh trăng rời khỏi sân nhà họ Cổ nhưng chưa được mấy bước, Cổ Na đã từ phía sau đuổi tới: “Cho anh này, nướng lên ăn ngon lắm, hôm nay thực sự cảm ơn anh.
”Cổ Hành Phong nói cho Cổ Na biết chuyện An Hi Hạo cho chú Lý một đồng tiền, cô cảm thấy An Hi Hạo thực sự quá ngốc, một đồng tiền quá nhiều, An Hi Hạo chịu thiệt thế nên bà cụ Cổ mới do dự không biết có nên tặng An Hi Hạo ít đồ gì không, Cổ Na trực tiếp chỉ vào con gà rừng trong bếp.
Vì tránh tai mắt của người khác, bà cụ Cổ chia con gà thành hai nửa, bọc kỹ nửa lớn lại đưa cho Cổ Hành Phong, cuối cùng lại bị Cổ Na ôm đi.
An Hi Hạo vốn không muốn nhận nhưng lúc đó anh lại nhìn thấy Cổ Na mỉm cười dưới ánh trăng với mình, thế là anh cứ ngây ngốc nhận đồ của người ta.
Anh nghĩ cô bé đứng dưới ánh trăng thật đẹp.
…Lúc An Hi Hạo giẫm lên ánh trăng trở lại chỗ thanh niên trí thức, La Đan Đan và mấy người thanh niên trí thức còn chưa đi nghỉ ngơi, đang ngồi ở trong sân hóng mát, có điều hơi nhiều muỗi, trên người La Đan Đan còn mặc thêm áo khoác.
“Thanh niên trí thức An, Cổ Na sao rồi?”La Đan Đan vừa thấy An Hi Hạo thì hỏi.
“Đã khỏe hơn rồi.
” An Hi Hạo đưa đồ vật trong túi cho La Đan Đan: “Bà cụ Cổ cho này, ngày mai nấu đi rồi ăn chung.
”Ngày mai đến phiên La Đan Đan nấu cơm.
La Đan Đan mở ra, vội vàng ôm vào nhà bếp, bây giờ trời nóng, không xát muối lên trên sẽ bị thiu, nhà thanh niên trí thức không có giếng, chỉ có thể dùng cách này.
Vương Quân mím môi, nhìn bóng lưng La Đan Đan rồi lại nhìn An Hi Hạo: “Thanh niên trí thức An, hôm nay anh ở nhà họ Cổ lâu quá, nếu không phải vì nghe ngóng chuyện của Cổ Na, thanh niên trí thức La đã đi ngủ từ lâu rồi.
”.
“Em mau vào trong nghỉ thêm chút đi, đợi làm cơm xong anh vào gọi.
”Cổ Hành Vũ nói với Cổ Na.
Nhưng lúc này Cổ Na không hề buồn ngủ, hơn nữa cô biết bản thân mình không sao nên đương nhiên không muốn ngủ, Cổ Hành Vũ nói mấy lần nhưng cô không nghe, anh ta hết cách chỉ đành tin tưởng cô thật sự không sao.
Đây là lần đầu tiên An Hi Hạo đến nhà họ Cổ ăn cơm, bà cụ Cổ thấy anh chàng thanh niên trí thức trẻ tuổi tuấn tú này nói năng lễ phép, chắc hẳn gia cảnh cũng rất tốt, vậy mà có thể khiêm nhường cùng gia đình nông dân bọn họ ăn uống trò chuyện, gia giáo của cậu ta không tồi, là một thanh niên trí thức tốt.
Buổi tối Cổ Na ăn cơm rất ngon miệng, ăn được một lúc, cô đột nhiên nhớ tới thỏ và gà rừng trong giỏ mình, cô kéo ống tay áo của Cổ Hành Vũ ngồi bên cạnh: “Những thứ kia mang về hết rồi chứ?”Cổ Hành Vũ thấp giọng nói: “Mang về rồi, bà đã xử lý xong hết, đang hun khói trong nhà bếp kia kìa.
”Cổ Na yên tâm tiếp tục ăn.
An Hi Hạo đưa mắt nhìn hai người đang thì thầm to nhỏ với nhau, không nói gì.
Sau khi ăn cơm xong, Cổ Na muốn phụ rửa bát nhưng lại bị Chương Xuân Hoa đẩy ra ngoài, rơi vào đường cùng cô chỉ đành ngồi trong sân nghe mọi người nói chuyện.
Bởi vì hôm nay xảy ra bao nhiêu là chuyện nên mấy người Cổ Hành Phong không khắc gỗ nữa mà cùng nói chuyện với An Hi Hạo.
An Hi Hạo này là người rất biết ăn nói, anh biết những người như ông cụ Cổ và Cổ Thành Trung rất thích những chuyện liên quan đến đồng áng, vậy nên anh hỏi họ làm việc thế nào, mùa vụ nào thì làm việc gì, về mặt này ông cụ Cổ đã làm cả đời đương nhiên biết rất rõ, vậy nên mọi người nói chuyện với nhau mà không ngại ngùng gì.
Cứ nói mãi nói mãi, cuối cùng lại nói đến chuyện học hành, Cổ Na nhanh nhẹn sáp lại gần: “Thanh niên An, anh là người thành phố, va chạm xã hội nhiều, anh cho rằng việc thi đại học có được khôi phục không?”An Hi Hạo chấn động trong lòng, trước đó vài ngày anh thực sự nhận được thư người nhà gửi, người lớn trong nhà cũng nhắc tới việc thi đại học, anh nhìn Cổ Na nhẹ nhàng đáp: “Bây giờ đất nước đang cần rất nhiều người tài, khôi phục thi đại học là một cách hiệu quả để tuyển chọn nhân tài, mặc dù không biết bao giờ mới thực hiện nhưng anh cho rằng việc khôi phục thi đại học sớm muộn gì cũng được thực hiện, chỉ là không biết bao lâu nữa mà thôi.
”Cổ Na lập tức nhìn về phía ba anh em Cổ Hành Phong, khuôn mặt đầy vẻ quan tâm nói: “Nghe chưa, thanh niên trí thức An đã nói việc này có khả năng được khôi phục, các anh nhất định phải học thật giỏi! Không được bỏ cuộc đâu đấy!”Ba anh em Cổ Hành Phong:! Ông cụ Cổ và An Hi Hạo nói chuyện rất hợp nhau cộng thêm việc anh là người thành phố, biết rất nhiều kiến thức vậy nên cũng đồng ý với cách nói của Cổ Na.
An Hi Hạo dựa vào ánh trăng rời khỏi sân nhà họ Cổ nhưng chưa được mấy bước, Cổ Na đã từ phía sau đuổi tới: “Cho anh này, nướng lên ăn ngon lắm, hôm nay thực sự cảm ơn anh.
”Cổ Hành Phong nói cho Cổ Na biết chuyện An Hi Hạo cho chú Lý một đồng tiền, cô cảm thấy An Hi Hạo thực sự quá ngốc, một đồng tiền quá nhiều, An Hi Hạo chịu thiệt thế nên bà cụ Cổ mới do dự không biết có nên tặng An Hi Hạo ít đồ gì không, Cổ Na trực tiếp chỉ vào con gà rừng trong bếp.
Vì tránh tai mắt của người khác, bà cụ Cổ chia con gà thành hai nửa, bọc kỹ nửa lớn lại đưa cho Cổ Hành Phong, cuối cùng lại bị Cổ Na ôm đi.
An Hi Hạo vốn không muốn nhận nhưng lúc đó anh lại nhìn thấy Cổ Na mỉm cười dưới ánh trăng với mình, thế là anh cứ ngây ngốc nhận đồ của người ta.
Anh nghĩ cô bé đứng dưới ánh trăng thật đẹp.
…Lúc An Hi Hạo giẫm lên ánh trăng trở lại chỗ thanh niên trí thức, La Đan Đan và mấy người thanh niên trí thức còn chưa đi nghỉ ngơi, đang ngồi ở trong sân hóng mát, có điều hơi nhiều muỗi, trên người La Đan Đan còn mặc thêm áo khoác.
“Thanh niên trí thức An, Cổ Na sao rồi?”La Đan Đan vừa thấy An Hi Hạo thì hỏi.
“Đã khỏe hơn rồi.
” An Hi Hạo đưa đồ vật trong túi cho La Đan Đan: “Bà cụ Cổ cho này, ngày mai nấu đi rồi ăn chung.
”Ngày mai đến phiên La Đan Đan nấu cơm.
La Đan Đan mở ra, vội vàng ôm vào nhà bếp, bây giờ trời nóng, không xát muối lên trên sẽ bị thiu, nhà thanh niên trí thức không có giếng, chỉ có thể dùng cách này.
Vương Quân mím môi, nhìn bóng lưng La Đan Đan rồi lại nhìn An Hi Hạo: “Thanh niên trí thức An, hôm nay anh ở nhà họ Cổ lâu quá, nếu không phải vì nghe ngóng chuyện của Cổ Na, thanh niên trí thức La đã đi ngủ từ lâu rồi.
”.
Danh sách chương