Cô tới gần, mùi hương trên người cô xâm chiếm toàn bộ khứu giác của người đàn ông, An Tĩnh Nguyên thở ra một hơi, vội vàng gật đầu:

"Rất đau, em cũng không biết tên khốn kia đá có bao nhiêu tàn nhẫn, nếu đá thêm chút nữa là anh liên bị phế, đời này có khả năng chúng ta liền không có con."

Anh nói lời trần trụi này mà mặt không đỏ tim không đập, nhưng gò má Cố Chi Nghiên thì không khỏi đỏ bừng, cô cụp mắt xuống nhìn đám lông trên bụng anh lại rất khoe khoang, trong lúc nhất thời, thuốc trong lòng bàn tay đột nhiên không biết xuống tay thế nào.

An Tĩnh Nguyên nhìn cô thật lâu mà không có động tác gì, khóe môi mang theo ý cười hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì."

Cố Chi Nghiên lấy lại tinh thân, nhanh chóng bôi thuốc lên vết thương cho anh,Em thấy vết thương này của anh hình như rất nghiêm trọng, nếu không ngày mai đi bệnh viện kiểm tra xem?"

Một cước này khiến An Tĩnh Nguyên đau, nhưng anh vẫn cảm thấy không đến nỗi phải đi bệnh viện,"Không sao, thuốc này chữa trăm vết thương, thoa lên hẳn là ngày mai sẽ tốt rồi."

Cố Chi Nghiên không dám bất cẩn, sợ bị thương đến nội tạng,"Không được, lỡ như tổn thương tới chỗ khác thì làm sao bây giờ?”

Bàn tay của người phụ nữ nhẹ nhàng thoa lên vết thương, giống như có một luồng điện xẹt qua người anh, An Tĩnh Nguyên chịu đựng, đáy mắt ửng đỏ, hô hấp trở nên rối loạn.

"Sẽ không, chỗ này của anh sẽ không hư." Anh đè nén hô hấp, mỗi lần hít bụng liền đau một chút,"Chỉ là không biết đêm nay có thể dùng không."

Cố Chi Nghiên nghe không hiểu câu sau, giương mắt nhìn anh/Cái gì mà có thể dùng không?”

Người đàn ông cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cô, sau đó chậm rãi dời tâm mắt xuống, giọng điệu đầy ẩn ý nói:

"Chính là không biết đêm nay có thể dùng hay không?"

Theo tâm mắt của anh, ánh mắt Cố Chi Nghiên dừng phần dưới người anh, rồi sau đó lập tức đã hiểu ý tứ trong câu nói vừa rồi.

Trong trí nhớ của cô, An Tĩnh Nguyên luôn tram mặc, khó mà thuần phục, trước đây mỗi khi nói chuyện với anh, anh đều đáp lại một cách thờ ơ và miễn cưỡng, dần dần, cô luôn nghĩ người đàn ông này chính là cái hũ nút, khó hiểu phong tình, làm sao cũng không tưởng tượng được có một ngày anh sẽ nói đùa với mình.

Cô nhìn chằm chằm người đàn ông, khẽ mỉm cười, rồi sau đó tăng thêm lực bôi, làm người đàn ông đau đến thay đổi sắc mặt.

Cố Chi Nghiên nhìn khuôn mặt biến sắc của anh, cau mày,An Tĩnh Nguyên, đã như vậy mà anh còn đùa giỡn với em?”

An Tĩnh Nguyên khẽ rên đau một tiếng,"Em ấn mạnh như vậy không đau mới lạ."

Cố Chi Nghiên cau mày nhìn anh chằm chằm,"Không được, nghe em nói, ngày mai anh phải đi kiểm tra. Mặc du anh không bị ngoại thương, nhưng nếu là nội thương thì càng khó giải quyết."

Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm người đàn ông, không biết là vì tức giận hay lo lắng, mà hai gò má ửng hồng, sóng mắt dịu dàng, cô không biết dáng vẻ này của chính mình đã khơi dậy sự thương tiếc của người đàn ông.

Vào lúc này, bụng An Tĩnh Nguyên đau âm ỉ, mặc dù có lòng muốn làm một số chuyện yêu đương nhưng cũng vô lực, đành chiều theo ý cô, đồng ý:

"Được.

Sáng sớm hôm sau, Cố Chi Nghiên kéo người đàn ông dậy, hai người ăn qua bữa sáng liền đi tìm đội trưởng.

Mặc dù chuyện ngày hôm qua đã qua, nhưng mọi người đều biết Triệu Khang Vân bị An Tĩnh Nguyên đánh, nhưng An Tĩnh Nguyên thì mọi người lại không nhìn ra vết thương, cô phải đến chỗ đội trưởng để chứng minh, lỡ có bị thương nặng thì sau này còn có lý do đến nhà họ Triệu tính sổ.

Nhà của Triệu Chấn Quốc ở dưới chân núi, cách đó không xa, chỉ mất 20 phút đi bộ, hai người vừa bước vào sân đã nghe thấy tiếng ông ấy cùng đội trưởng đội 2 Trương Hưng Hoa đang bàn bạc sửa máy kéo thế nào.

Cố Chi Nghiên tiến lên tỏ rõ mục đích đến đây, Triệu Chấn Quốc ngạc nhiên, nhìn An Tĩnh Nguyên: "Cậu cũng bị thương?”

Tuy rằng bây giờ An Tĩnh Nguyên cảm giác đã đỡ hơn, nhưng cũng gật đầu, dù sao ở đây đều là mấy người đàn ông, liền kéo quân áo của mình lên cho ông ấy xem:"Bị thương, là nội thương."

Hai người vừa nhìn, Trương Hưng Hoa còn chưa nói gì, Triệu Chấn Quốc trực tiếp quở trách: "Cậu đánh Triệu Khang Vân đến mặt mũi bầm dập, cậu ta đá cậu cả người ứ máu.

Người trẻ tuổi đúng là dồi dào sinh lực, không biết cách kiềm chế tính tình. Nếu có chuyện gì xảy ra, các cậu tìm chỗ khóc cũng không có."

Cố Chi Nghiên không phải đến để nghe ông ấy quở trách, "Đội trưởng, nếu ngày nào đó thím gặp phải tình huống giống như cháu ngày hôm qua, chú có thể mặc kệ sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện