Hoàng Vĩ Dân trừng mắt nhìn anh một cái, “Ngày mai dẫn ba đứa nhỏ đi, ngày mốt cầu hôn rồi, cậu còn để con ở nhà tôi, giống cái gì chứ!” 

Định xong ngày kết hôn, buổi tối Trương Hồng và Hoàng Vĩ Dân thương lượng việc đồ cưới, bây giờ thịnh hành ba việc lớn, vợ chồng họ sớm có chuẩn bị. 

“Anh nghe nói đóng quân bên đó vốn ở trong núi, xe đạp không lên được, bên đó cũng không biết gọi điện được không, radio cũng không chắc dùng được, em xem quyết định mua một máy khâu đi.” 

Trương Hồng vừa nghĩ, “Cái này được, trong nhà họ có ba đứa con, lúc may quần áo phiền phức, có thể dùng.” 

“Cho bao nhiêu tiền dưới đáy rương?” 

Hoàng Vĩ Dân nghĩ một lúc, “Cho hai trăm tệ đi, cho nhiều Tĩnh An sẽ không lấy, của cải của nha đầu đó cũng không ít.” Bây giờ tiền lương của ông giảm nhiều, cho hai trăm tệ dưới đáy rương, Tĩnh An sẽ không từ chối.

 

Trương Hồng đồng ý. 

Ngày hôm sau, lấy tiền giấy tới cao ốc bách hoá, không mua được, nghe nhân viên bán hàng nói ngày mốt máy may mới sẽ tới, Trương Hồng vội vàng nói giữ một chiếc cho bà ấy. Đặt xong máy may, lại mua một ít kẹo, hai khối vải màu nhạt, đủ làm hai bộ quần áo. Kết hôn mặc quần áo màu đỏ, bà ấy sớm chuẩn bị xong rồi. 

Trương Hồng ra ngoài lúc lâu, Kiều Tĩnh An quen đường đi tới chợ đen, mua một ít đường, hoa quả khô, trứng gà, hoa quả làm mứt, thương lượng với mợ xong rồi, điểm tâm của khách không mua, tự mình làm không chỉ rẻ tiết kiệm tiền còn ngon. 

Bếp trong nhà miễn cưỡng có thể nướng, trong bếp đặt than củi nướng, mặt trên nồi đặt cuổi, bên dưới lửa cháy nướng, bánh quy nhỏ tạm làm ra được. 

Nhưng cô không định dùng bếp ban đầu như vậy nướng bánh quy, cô quyết định trộm dùng lò nướng trong không gian, tốc độ nhanh một chút. 

Quân khu bên này, Hạ Huân tìm mấy người quen góp các loại phiếu, chí ít phiếu đường, phiếu thịt thì phải nhiều. Cũng may mỗi tháng làm quân lính cũng có phiếu xuất nhập, thật tốt. 



Hạ Huân thu gom nhiều phiếu, sau khi lấy tiền tới quán cơm tìm thợ, căn dặn nhiều lần giúp đỡ làm một ít nguyên liệu tốt, hôm kết hôn dùng. 

Thợ sớm được lãnh đạo phân phó, vỗ ngực nói không thành vấn đề. 

Buổi chiều, Trương Hồng lấy quần áo đỏ đã chuẩn bị ra giặt phơi khô, Kiều Tĩnh An nhìn chướng mắt, hoàn toàn không phải thẩm mỹ của cô. 

Trương Hồng đánh cô một cái, “Rất nhiều người kết hôn muốn mặc cả người quần áo đỏ, mượn cũng không mượn được, con tự thấy đủ đi!” 

Làm xong quần áo đỏ, Trương Hồng lại bận cắt vải buổi sáng mua, làm hai bộ quần áo mới, ngày mai người ta tới cửa cầu hôn phải mặt một bộ mới. 

Kiều Tĩnh An đóng cửa bếp, chuẩn bị nướng bánh, điểm tâm. 

Cô chuẩn bị nướng hai loại, bánh bà xã và bánh bánh quy hương sữa. 

Bánh bà xã làm ra hơi phiền phức, nhưng dùng nguyên liệu đơn giản, nướng ra hình dáng cũng đẹp, đặt vào đĩa tiếp đãi khách đẹp. 

Bánh quy hương sữa chính là lúc nhào bột thêm chút sữa bột, nghiền hoa quả khô, ăn giòn thơm sữa, trẻ con thích, tới lúc đó phát cho tụi nhỏ ăn. 

Cô ở trong bếp nhào bột, bếp cũng đã đốt lên, lách người vào khoảng trống, định trước khi nóng bếp, làm bột xong bỏ vào, điều chỉnh độ nóng, bánh quy nướng ra màu vàng kim, rất đẹp. 

Hai bếp lò tám mươi cái bánh bà xã, lại nướng rổ bánh quy hương sữa. Bưng ra chỗ trống, còn mang theo hương thơm nóng hổi từ cửa qua khe hở lan ra ngoài, mấy em nhỏ hít vào mũi nằm sấp ở cửa bếp.

Em họ hai gõ cửa, “Chị họ, em ngửi được mùi hương rồi, mau mở cửa, em muốn ăn.” 



“Mấy đứa các em đứng ra một chút, chị phải mở cửa.” 

Thằng cả kéo em trai tránh ra, đừng nằm ở cửa. 

Vừa mở cửa, một mùi hương càng nồng hơn, Kiều Tĩnh An bưng bảy cái bánh bà xã ra, mắt của đứa bé thứ ba không rời khỏi chiếc đĩa. 

“Mỗi đứa một cái, tự mình lấy.” 

Đứa thứ hai chạy tới trước tiên, lấy hai cái, mình một cái, cho Trương Hồng một cái, “Bà ngoại, bà ăn đi.” 

Trương Hồng mỉm cười nhận lấy bánh bà xã, “Cám ơn cháu.” 

Đứa thứ hai cười hihi chạy ra.  

Trương Hồng nhìn trên bánh bà xã quét một lớp lòng đỏ trứng và dầu mè, không khét chút nào, “Tĩnh An, con nướng càng ngày càng giỏi rồi.” 

“Con nướng nhiều lắm, tiếp khách chắc dùng không nhiều như thế, mợ, chúng ta giữ lại một chút chúng ta ăn.” 

“Được, đợi chút mợ lấy một ít bỏ trong phòng cất.”

Đợi hôm đó tới cầu hôn, mỗi người một cái, ý nghĩ tới là được rồi. 

Bây giờ nhà ai cũng không khá giả, điểm tâm quý thế này, người ta cũng ngại lấy nhiều. Tĩnh An nói nướng nhiều vậy thì nhất định có dư.  

  
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện