Người thanh niên nhìn thấy lớp da vàng ố bên ngoài bánh lòng đỏ trứng gà, rắc mấy hạt vừng trắng, dưới lớp vỏ bánh có chút rớt xuống, vừa nhìn chính là món bánh ngon miệng.

Đừng nhìn bề ngoài bánh hạt dưa khiêm tốn, anh ta vừa nhìn đã biết hương vị chắc chắn không tệ.  

Người thanh niên nuốt nước miếng, miễn cưỡng bảo vệ hình tượng của mình, "Cám ơn, tôi không ăn đâu, bánh thơm ngon như vậy cũng không dễ mua."

Kiều Tĩnh An cười, "Là tôi tự làm, cứ ăn tự nhiên, đừng khách khí."

"Vậy tôi không khách khí nữa?"

Kiều Tĩnh An nhét bánh nướng vào tay anh ta.

Tên này đúng thật không khách khí, một miếng cắn nửa miếng bánh lòng đỏ trứng gà, lộ ra lòng đỏ trứng muối và nhân đậu đỏ bên trong.

"Mẹ ơi, đã lâu lắm rồi tôi chưa từng ăn đồ ăn nhẹ ngon như vậy. "Nuốt một ngụm, luyến tiếc không cắn hết nửa chiếc bánh còn lại. Cuối cùng vẫn là chia ra vài miếng nhỏ để ăn.

"Hôm nay miệng có thể hưởng phúc rồi." Vẻ mặt hưởng thụ đem miếng bánh hạt dưa cuối cùng ăn hết.

Kiều Tĩnh An bị anh ta chọc cười.

Làm một người thợ ăn bánh, gặp phải thực khách như vậy, đây đúng là một điều rất vui.

Chàng trai ăn điểm tâm của cô, trong lòng cho rằng cô là đầu bếp thạo nghề, lảm nhảm nói giới thiệu điểm tâm miền Nam cho cô nghe. 

Kiều Tĩnh An chủ yếu nghe cậu ta nói, thỉnh thoảng chen vào hai câu. 

Chàng trai càng nói hăng sáy hơn. 



Người phục vụ lên món, cậu chàng mới dừng lại.

Cậu nhóc cười ngu ngốc, sờ sờ đầu, “Có phải em nói quá nhiều rồi không?” 

Kiều Tĩnh An mỉm cười nói, “Cũng được, không ngờ một cậu nhóc như em có tìm tòi học hỏi về điểm tâm như vậy.” 

“Con người em từ nhỏ đã thích ăn uống, lúc trước bà nội là đầu bếp điểm tâm có tiếng nhất địa phương, mẹ em nói miệng em kén ăn từ nhỏ rồi.” 

“Đây cũng không phải chuyện gì xấu cả.” 

Cậu nhóc mặt mày ủ rũ ăn mì, “Vẫn là có điểm không tốt, bây giờ thời đại khó khăn, miệng mồm thì khó chịu.” 

Ăn xong bữa cơm cậu nhóc đang nghĩ nói chuyện lâu như vậy, vẫn chưa giới thiệu lẫn nhau, “Chị gái này, em tên là Triệu Thêm.”

“Em gọi chị, chị Tĩnh là được.”

Triệu Thêm tự cảm thấy họ là người cùng lý tưởng, cũng xem là người quen, cười hihi, sáp đầu lại, “Chị Tĩnh, chị còn ăn điểm tâm khác không, em có thể mua.” 

Kiều Tĩnh An nhướng mày, nhìn cậu, “Nhưng bây giờ cấm buôn đi bán lại.” 

“Em còn có thể không biết sao?” 

Triệu Thêm nhỏ giọng nói: “Chúng ta đây không phải mua bán, chúng ta gọi là trao đổi.”

Bản chất của mua bán chính là trao đổi, còn về dùng một thứ đổi một thứ khác, hay là dùng tiền đổi một thứ thì xem mức độ tin tưởng nhau của mọi người. 



Kiều Tĩnh An là người gan dạ, cũng muốn thêm một thu nhập, tích một số tiền, sau này có lợi ích lớn. 

Dù sao muốn sau này làm một người giàu nhàn rỗi, không có mấy căn nhà thì sao được chứ, bây giờ phải tích trữ tiền vốn ban đầu nhiều.

“Ở đây chỉ còn có bánh pía trứng, cái này có dinh dưỡng lại ăn no nhất, thời tiết ở đây không nóng giống phía Na, em lấy về chú ý chút cũng để được một khoảng thời gian, đương nhiên, nhất định không để quá lâu được.” 

Triệu Thêm vui rạo rực hỏi, “Chị mang bao nhiêu?” Đôi mắt nhỏ cứ nhìn vào túi sau lưng.

“Có nhiều, vốn chuẩn bị mang cho một người bạn, em muốn chị cũng có thể cho em, em định ra giá bao nhiêu?” 

Triệu Thêm nghĩ ngợi một lúc: “Chị Tĩnh, chị muốn giá bao nhiêu?” 

Kiều Tĩnh An không khách sáo nói: “Bây giờ trứng vịt tươi sống ở chợ đêm khoảng hai hào, rồi tính thêm bột đậu đỏ và bột mì, còn có những nguyên liệu bổ sung như hạt mè, thì vốn những cái này không rẻ. Hơn nữa tay nghề của chị, em đã ăn chắc hẳn trong lòng có tính toán. Bánh pía trứng này của chị, bán em tám hào một cái, cũng không lợi dụng em chút nào.” 

Cô bán vốn không phải hàng rẻ, tám hào một cái bánh pía trứng, cô kiếm của nó khoảng ba bốn hào cũng tính là thương gia lương thiện rồi. 

Triệu Thêm vừa nghĩ, giá cả này so sánh với giá cả bây giờ là thật hơi mắc, chỉ cần có phiếu, xã hội mua bán hai hào cũng có thể mua một hai cái bánh quy, chỉ là không ngon. 

Nhưng cậu cũng biết, điểm tâm trình độ thế này, chỉ cần có thị trường, mua một tệ một cái, cũng có người giành giật mua. 

Bây giờ Triệu Thêm nghiên cứu cơ cấu làm việc bí mật nào đó, cách một khoảng thời gian có thể nghỉ phép ra ngoài hóng gió, lương một tháng hơn tám mươi tệ cũng là của mình, không cần phải trợ cấp trong nhà, mua một ít vẫn là ăn được. 

“Chị Tĩnh, chỗ này em còn có ba mươi cái sao?” Cậu nghĩ một ngày ăn một cái, cũng xem là an ủi cái miệng chút, cuộc sống mới có hi vọng. 

Kiều Tĩnh An gật đầu. 

Triệu Thêm tính đếm hai mươi tư đồng đưa cho cô. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện