Bầu không khí bỗng nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Dương Phán: "Cha, em ba, hai người đang làm gì vậy? ”

Ba người đồng thời nhìn ra ngoài cửa, thấy Dương Chiêu Đệ và Dương Phán đang đi về với nhau.

Dương Quân Tô chào hỏi: "Chị cả, chị hai, mọi người đã về rồi đấy à?"

Từ sau khi Dương Quân Tô rời đi, tâm trạng của Dương Chiêu Đệ vẫn luôn thấp thỏm không yên, cô ấy luôn có dự cảm trong nhà sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô ấy cũng không yên lòng được nên chỉ có thể đi nhờ đồng nghiệp độc thân giúp mình trông con trong chốc lát, còn mình thì vội vàng chạy về đây. Quả nhiên vừa về đến nhà, cô ấy đã nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này.

Dương Phán và Dương Chiêu Đệ vội vàng đi tới khuyên giải, Diệp Hương Vân cũng đau khổ cố gắng khuyên nhủ bọn họ.

Nhưng vô ích, Dương Lợi Dân đã quen với việc làm bạo quân ở nhà, từ trước tới nay ông ta là người nói một thì không ai dám nói hai. Nhất là hôm nay ông ta lại bị người ngoài chế nhạo và châm chọc nhiều như thế, nhưng người khởi xướng Dương Quân Tô lại chưa bao giờ chịu cúi đầu xin lỗi, còn dám cãi lại lời ông ta. Sao mà ông ta có thể nuốt được cục tức này đây? Dương Lợi Dân càng nghĩ càng tức giận, trong ngực ông ta như có đám lửa lớn bốc lên. Ông ta cầm bình rượu lên làm bộ như muốn đập vào đầu Dương Quân Tô.

Dương Phán sợ tới mức thét lên một tiếng rất chói tai, Dương Chiêu Đệ và Diệp Hương Vân cũng sợ tới mức luống cuống tay chân.

Dương Quân Tô bình tĩnh xoay người đi vào phòng bếp, Dương Lợi Dân nghĩ rằng cô định đi trốn đi thì lảo đảo đứng dậy đuổi theo.



Khi ông ta đuổi đến tận cửa phòng bếp thì chỉ thấy Dương Quân Tô đang cầm một con dao phay sáng bóng quay trở về.

Dương Quân Tô giơ dao phay lên nhắm ngay vào trán của Dương Lợi Dân. Hồi còn trẻ Dương Lợi Dân còn cao hơn một mét bảy, bây giờ tuổi tác cũng đã lớn nên bị thấp lại mấy cm, nhìn qua thì cũng không cao hơn Dương Quân Tô là mấy. Hơn nữa ông ta thích khom lưng, không thể đứng thẳng nên trông cũng không bằng Dương Quân Tô cao ráo, khí thế cũng cao ngạo.

Dương Quân Tô nhìn Dương Lợi Dân từ trên cao xuống, bình tĩnh hỏi: "Cha, cha thật sự xác định muốn đánh nhau với con đúng không? Muốn đánh cũng được thôi, cha dùng bình con dùng dao, cha nhắm vào đầu con, con nhắm vào trán cha. Con hô một hai ba, hai chúng ta đồng thời ra tay, xem thử ai chết trước."

Ba người kia sợ tới mức vẻ mặt cũng tái nhợt đi trông thấy. Môi Diệp Hương Vân run rẩy lên tiếng khuyên nhủ: "Tiểu Tô à, con bình tĩnh, cứ bình tĩnh thôi."

Dương Chiêu Đệ và Dương Phán cũng nức nở khuyên can: "Cha, cha đừng đánh nữa. Em ba, em mau dừng tay lại."

Tay phải Dương Quân Tô đang giơ dao phay lên, tay trái cô chỉ vào Dương Lợi Dân mắng: "Tôi đã nhịn ông lâu lắm rồi. Người như ông chẳng làm được cái tích sự gì, vừa hay nổi giận lại còn cứng đầu. Con chuột khiêng đao vắt ngang ổ[1], ra bên ngoài thì khoe khoang khoác lác, ở bên trong thì rỉ dầu. Hôm nay hai chúng ta cứ vậy mà chấm dứt đi, ông một bình tôi một dao, cùng kéo nhau xuống gặp Diêm Vương. Cho dù kiếp sau tôi có đầu thai thành chó thì cũng sẽ không muốn có một người cha như ông."

[1] Ý chỉ người đối xử với người của mình thì hung dữ, nhưng lại rất hòa nhã với người ngoài.

Dương Lợi Dân gầm lên: "Mày là cái đồ bạch nhãn lang, ông đây nuôi mày còn không bằng nuôi heo nữa."

Dương Quân Tô cũng gào lên: "Ông đúng là lão già vô liêm sỉ, tôi thà bị chó nuôi còn hơn bị ông nuôi. Chó người ta còn biết cướp đồ ăn về cho con cái của mình, ông đã làm được cái gì rồi? Tiền lương của ông ông tự tiêu, có được công việc tốt thì cũng cho nhà người khác. Ông nghĩ rằng ông rất có mặt mũi đấy à, thực tế là mọi người ai nấy cũng nói rằng ông là một tên đại ngốc đó."

"Mày..." Dương Lợi Dân tức giận đến mức hai tay run rẩy, ông ta rống to rồi đập mạnh bình rượu trong tay xuống, liền nghe thấy một tiếng xoảng vang lên, bình rượu vỡ tan thành bốn năm mảnh nằm ở dưới chân của Dương Quân Tô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện