Tuy không nhìn thấy người nhưng Dương Quân Tô dựa vào nội dung nghe được đã có thể tưởng tượng ra một câu chuyện thường thấy: mẹ chồng ức hiếp con dâu còn cảm thấy không đủ, tới nhà đàng gái vồ cả ổ. Đây đúng là hiếp người quá đáng.

Dương Quân Tô không thể khoanh tay đứng nhìn loại chuyện này, hận không thể cho người phụ nữ khiếp nhược kia mượn miệng dùng một lúc.

Đây là hộ gia đình nào? Tiểu khu của họ không nghe thấy có chuyện này à? Bảo vệ mặc kệ sao? Dương Quân Tô bị tiếng ồn đánh thức, chậm rãi ngồi dậy, cô dụi mắt lim dim, thứ chiếu vào tầm mắt là một cảnh tượng vĩ nhân đang mỉm cười.

Dương Quân Tô giật mình, đầu óc đột nhiên tỉnh táo.

Cô không thể ngủ một giấc quay về, cô vẫn đang ở nông trường Thắng Lợi của năm 70, nơi này là nhà cô. Người phụ nữ khiếp nhược vừa nãy chính là mẹ cô, Diệp Hương Vân, giọng nói chua ngoa kia là mẹ chồng của chị cả cô, Lưu Xuân Hoa.

Mà cô chính là đóa hoa vàng ròng thứ ba trong bốn đóa hoa vàng của nhà họ Dương, Dương Quân Tô, hôm qua cô vừa xuyên tới, nguyên chủ tuyệt thực chết rồi.

Trận cãi vã bên ngoài còn đang tiếp diễn.

Lưu Xuân Hoa đanh đá mắng: “Bà nói với con gái bà, hôm nay nếu nó không về thì vĩnh viễn đừng về nữa. Nhà họ Vương chúng tôi không chứa nổi đứa con dâu như vậy. Thứ gì đâu, một ổ con gái không có đứa nào tốt lành, nhét hết vào rồi sinh lại đi.”

Nếu nhịn được thì ai không nhịn được, tránh ra hết, để tôi!

Dương Quân Tô bật dậy, trước mắt tối sầm, cũng đúng, nguyên chủ là chết vì tuyệt thực, sau khi cô tới đây chỉ tỉnh táo một lúc đã ngủ mê mang, lúc này bụng trống rỗng.

Phải mau ăn chút gì đó, Dương Quân Tô nhìn quanh phòng một vòng, phát hiện trên bàn vuông nhỏ đặt một bát mì đã nguội. Cô không nói hai lời, bưng bát lên ăn. Không ăn no sao có sức mắng người? Suy cho cùng nguyên chủ còn quá trẻ, tức giận sao có thể tuyệt thực chứ? Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa tim đã hoảng loạn.



Thành thạo ăn hết mì, Dương Quân Tô nhanh chóng mặc quần áo mang giày, chỉnh lại mái tóc ngắn qua cái gương nhỏ loang lổ, sau đó đẩy cửa cái rầm, long trọng xuất trận.

Mọi người nghe thấy tiếng cửa đổ, quả nhiên tập trung lực chú ý lên người Dương Quân Tô.

Lưu Xuân Hoa mắng tới nỗi mẹ Diệp Hương Vân của Dương Quân Tô không còn sức đáp trả, đã phát tiết một trận đã cái nư, vô cùng đắc ý nhìn hàng xóm vây xem một vòng, đang muốn chiến thắng trở về, không ngờ giữa đường đánh ra một Dương Quân Tô.

Bà ta vừa thấy Dương Quân Tô đi ra, theo thói quen há miệng châm chọc nói: “Yo, là Tiểu Tô à, ban ngày ban mặt còn ngủ nướng, cô thật biết hưởng phúc, nhà họ Dương các cô thật biết dạy.”

Diệp Hương Vân vội vàng đính chính cho đứa con gái thứ ba: “Bà đừng ăn nói bừa bãi, hai ngày nay Tiểu Phương nhà tôi không khỏe mới nghỉ ngơi.”

Dương Quân Tô không nhiều lời, hai tay chống nạnh trực tiếp mắng: “Hóa ra là một chủ chứa già à? Tôi còn tưởng là ai cơ. Làm sao? Ở nhà bắt nạt chị tôi còn không đủ, ức hiếp tới tận nhà chúng tôi đúng không? Cho bà mặt mũi bà không thèm, hếch mũi lên trời, nhà họ Lưu các bà thật biết dạy, đã một đống tuổi rồi còn không biết làm người, tuổi tác sống hết lên người con chó rồi.”

Lưu Xuân Hoa nhìn, được thôi, mình đang muốn minh kim thu binh, kết quả chiến trường của đối phương lại xuất hiện một tân binh.

Đám quần chúng kia đang chuẩn bị rời đi, không ngờ chiến dịch thứ hai đã bắt đầu, thế là mọi người tiếp tục ở lại hưng phấn xem kịch.

Lưu Xuân Hoa lập tức cao giọng ứng chiến: “Ây yo, Tiểu Phương à, xem cái nết của cô đi, đây đâu phải lời mà một cô gái nên nói, hôm nay coi như tôi đã mở mang tầm mắt rồi. Đứa con gái giống như cô, sau này ai dám cưới? Nhà chúng tôi mù mới cưới chị cô, nhà người khác sẽ không mù tiếp đâu.” Mắng người phải nhẫn tâm, Lưu Xuân Hoa biết nhà họ Dương để ý cái gì nhất, biết con gái chưa gả đi để ý danh tiếng nhất, chuyên mắng vào chỗ đau.

Mọi người bàn tán xôn xao, to nhỏ rầm rì, con gái chưa kết hôn mắng mỏ người lớn, dễ chịu thiệt. Đối phương mặn chay không kiêng, lời gì cũng dám mắng ra ngoài, con gái thì không được.

Nhưng họ đều nhìn lầm Dương Quân Tô rồi. Cô để ý danh tiếng? Nực cười, cô không dám mắng ra ngoài? Cô có thể mắng đối thủ nở hoa.

Giọng của Dương Quân Tô còn vang hơn Lưu Xuân Hoa: “Bà mù? Bà già thật bảo thủ, bà chỉ mù thôi sao? Không, bà chẳng những mù, còn lòng dạ độc ác. Trai gái già trẻ cả nhà các bà không có người nào tốt, người ở đây ai không biết, tỏi một tép, ớt vểnh lên trời, đuôi bò cạp, kim ong độc đều ở nhà các bà. Chắc chắn kiếp trước chị tôi quật mồ tổ nhà bà, giết cả nhà nhà bà, kiếp này mới gả tới nhà các bà chịu khổ. Già trẻ cả nhà bà trói lại một đống, không bằng nổi một cái chân của chị tôi; moi lương tâm của các người ra cân, không có chút trọng lượng nào.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện