Quả nhiên, Dương Quân Tô nổi đóa lên, Diệp Hương Vân theo thói quen co quắp lại, không dám nói gì nữa, vội vàng đi nấu cơm.
Bà ấy vừa nấu cơm vừa thầm nghĩ: Sao đứa nhỏ này lại thay đổi như thế? Tuy nói trước đây tính cách cũng hiếu thắng, nhưng không giống như bây giờ. Bộ dạng bất cần đời, không sợ trời không sợ đất.
Dương Quân Tô nhìn mẹ nấu mì cho cô, bèn nói: “Trụng cho con hai quả trứng gà.” Cô phải bồi bổ cơ thể thật tốt.
Diệp Hương Vân vội nói: “Trứng gà là cho cha con ăn.” Đồ ăn ngon trong nhà thông thường đều để cho Dương Lợi Dân, cho con? Con gái cũng không phải con trai, đâu xứng được ăn đồ ngon? Dương Quân Tô không thèm để tâm trước đây nhà cô có quy tắc gì, sau này phải dựa theo quy tắc của cô.
Cô hùng hồn nói: “Loại cha tệ bạc này cũng xứng ăn trứng gà? Ông ấy chỉ xứng ăn trứng ung trứng thối, sau này trứng gà để con ăn.”
Diệp Hương Vân trợn mắt há hốc mồm lần nữa: “…”
Qua một lúc, bà mới mấp máy môi hỏi: “Tiểu Phương, sao con lại thay đổi lớn như thế? Dù sao cha con cũng là cha của con, sao con có thể nói như vậy?”
Dương Quân Tô căm phẫn bất bình nói: “Mẹ còn không biết ngại hỏi con sao lại thay đổi lớn như vậy? Hôm nay hễ mẹ lợi hại một chút, còn cần con phải ra mặt nghênh chiến không? Hễ cha con làm người, con có thể tuyệt thực hai ngày? Con đều là bị các người ép thành, mẹ và cha đã hủy cơ hội làm thục nữ của con. Dương Quân Tô của khi trước đã chết rồi. Con, từ nay về sau sẽ đứng dậy.”
Diệp Hương Vân: “…”
Dương Quân Tô kiểm kê sự khác biệt trong tính cách giữa mình với nguyên chủ, họ có điểm tương đồng: đều có một trái tim chống đối phản nghịch, đều ngập tràn phẫn nộ và tính tình không tốt. Nhưng, dù sao thì Dương Quân Tô cũng trải qua sự gột rửa của Internet và thanh niên lập nghiệp bị xã hội vồ vập như tiểu cường, miệng đanh da mặt dày hơn nguyên chủ. Có thể nói, cô là nguyên chủ phiên bản mạnh hơn và tiến hóa.
Cô cũng có thể từ từ thay đổi, nhưng nghĩ lại, từ từ thay đổi quá uất nghẹn, dứt khoát nhân lần cãi nhau này giải phóng tính cách bẩm sinh thôi. Còn ai muốn hoài nghi, cứ việc hoài nghi. Chỉ cần ý chí của cô kiên định, không sợ người khác nhìn thấu.
Hơn nữa, cô cũng biết rõ tính tình của Diệp Hương Vân, nói thế nào đây, người này đáng thương nhưng cũng có chỗ đáng hận. Bà ấy nghe lời chồng răm rắp, không có chính kiến; đối với con gái ghét bỏ đàn áp mọi cách, bạn yếu bà ấy sẽ mạnh, bạn mạnh bà ấy sẽ sợ. Loại người này có thể trấn áp trước.
Diệp Hương Vân cảm thấy lúc này nên nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. Bà ấy chỉ có thể thu lại sự kinh ngạc ngỡ ngàng, lặng lẽ nấu cơm.
Dương Quân Tô lặng lẽ nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi cơm chín.
Cơm nấu xong, Dương Quân Tô bưng bát lên ăn, mì quá nóng, chỉ có thể ăn từ từ, húp một ngụm canh nhỏ, ăn một ngụm mì, cắn thêm một miếng trứng chần. Đồ ăn xuống bụng, nguyên khí cũng dần hồi phục.
Ăn liền hai bát mì lớn, Dương Quân Tô đẩy bát, lau miệng, bắt đầu hỏi chuyện.
“Bình thường cha con mấy giờ về?”
“Không biết.”
“Công việc đó của con, Tiểu Cảnh vẫn chưa làm đúng không?”
“Vẫn chưa, nhưng đã như đinh đóng cột rồi, hết rồi, con chết tâm đi, đừng quậy với cha con nữa.”
Tiểu Cảnh chưa làm là được, ngày mai cô sẽ nghĩ cách lấy công việc lại, còn đinh đóng cột, đóng cái đầu ông ấy. Đóng rồi tôi cũng nhổ đi.
Vừa nói tới công việc, Diệp Hương Vân lại không nhịn được lau nước mắt. Cô ba tốt nghiệp đã hơn một năm, luôn không có công việc chính thức, bây giờ làm nhân viên tạm thời với đội gia thuộc, có bữa có bữa không, việc bẩn việc mệt nhọc gì cũng làm hết, không khác gì thằng con trai. Làm ròng rã hơn một năm, một cô gái trắng trẻo sạch sẽ trở nên vừa đô vừa đen, còn tiếp tục như vậy, làm sao tìm người yêu?
Còn cái vừa đô vừa đen mà Diệp Hương Vân nói, Dương Quân Tô ở đây vô cùng vui mừng, dáng người một mét bảy, hai chân dài, đá lưu manh mạnh mẽ uy vũ. Làn da khỏe mạnh màu mật phối với sống mũi cao, mắt to, chân mày rậm, đúng là vừa đẹp vừa khỏe khoắn.
Dương Quân Tô vô cùng hài lòng với thân thể mới kế thừa, cũng vô cùng cảm kích nguyên chủ. Dù sao chuyện kiếp trước đã rồi, ở lại đây lập nghiệp cũng rất tốt.
Dương Quân Tô hỏi xong, đứng dậy nói: “Con đi ngủ bù một giấc, cơm tối để lại nồi cho con. Sáng mai tám giờ con đi làm.”
Ăn no ngủ đủ giấc, ngày mai xuống núi săn hổ.
Bà ấy vừa nấu cơm vừa thầm nghĩ: Sao đứa nhỏ này lại thay đổi như thế? Tuy nói trước đây tính cách cũng hiếu thắng, nhưng không giống như bây giờ. Bộ dạng bất cần đời, không sợ trời không sợ đất.
Dương Quân Tô nhìn mẹ nấu mì cho cô, bèn nói: “Trụng cho con hai quả trứng gà.” Cô phải bồi bổ cơ thể thật tốt.
Diệp Hương Vân vội nói: “Trứng gà là cho cha con ăn.” Đồ ăn ngon trong nhà thông thường đều để cho Dương Lợi Dân, cho con? Con gái cũng không phải con trai, đâu xứng được ăn đồ ngon? Dương Quân Tô không thèm để tâm trước đây nhà cô có quy tắc gì, sau này phải dựa theo quy tắc của cô.
Cô hùng hồn nói: “Loại cha tệ bạc này cũng xứng ăn trứng gà? Ông ấy chỉ xứng ăn trứng ung trứng thối, sau này trứng gà để con ăn.”
Diệp Hương Vân trợn mắt há hốc mồm lần nữa: “…”
Qua một lúc, bà mới mấp máy môi hỏi: “Tiểu Phương, sao con lại thay đổi lớn như thế? Dù sao cha con cũng là cha của con, sao con có thể nói như vậy?”
Dương Quân Tô căm phẫn bất bình nói: “Mẹ còn không biết ngại hỏi con sao lại thay đổi lớn như vậy? Hôm nay hễ mẹ lợi hại một chút, còn cần con phải ra mặt nghênh chiến không? Hễ cha con làm người, con có thể tuyệt thực hai ngày? Con đều là bị các người ép thành, mẹ và cha đã hủy cơ hội làm thục nữ của con. Dương Quân Tô của khi trước đã chết rồi. Con, từ nay về sau sẽ đứng dậy.”
Diệp Hương Vân: “…”
Dương Quân Tô kiểm kê sự khác biệt trong tính cách giữa mình với nguyên chủ, họ có điểm tương đồng: đều có một trái tim chống đối phản nghịch, đều ngập tràn phẫn nộ và tính tình không tốt. Nhưng, dù sao thì Dương Quân Tô cũng trải qua sự gột rửa của Internet và thanh niên lập nghiệp bị xã hội vồ vập như tiểu cường, miệng đanh da mặt dày hơn nguyên chủ. Có thể nói, cô là nguyên chủ phiên bản mạnh hơn và tiến hóa.
Cô cũng có thể từ từ thay đổi, nhưng nghĩ lại, từ từ thay đổi quá uất nghẹn, dứt khoát nhân lần cãi nhau này giải phóng tính cách bẩm sinh thôi. Còn ai muốn hoài nghi, cứ việc hoài nghi. Chỉ cần ý chí của cô kiên định, không sợ người khác nhìn thấu.
Hơn nữa, cô cũng biết rõ tính tình của Diệp Hương Vân, nói thế nào đây, người này đáng thương nhưng cũng có chỗ đáng hận. Bà ấy nghe lời chồng răm rắp, không có chính kiến; đối với con gái ghét bỏ đàn áp mọi cách, bạn yếu bà ấy sẽ mạnh, bạn mạnh bà ấy sẽ sợ. Loại người này có thể trấn áp trước.
Diệp Hương Vân cảm thấy lúc này nên nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì. Bà ấy chỉ có thể thu lại sự kinh ngạc ngỡ ngàng, lặng lẽ nấu cơm.
Dương Quân Tô lặng lẽ nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi cơm chín.
Cơm nấu xong, Dương Quân Tô bưng bát lên ăn, mì quá nóng, chỉ có thể ăn từ từ, húp một ngụm canh nhỏ, ăn một ngụm mì, cắn thêm một miếng trứng chần. Đồ ăn xuống bụng, nguyên khí cũng dần hồi phục.
Ăn liền hai bát mì lớn, Dương Quân Tô đẩy bát, lau miệng, bắt đầu hỏi chuyện.
“Bình thường cha con mấy giờ về?”
“Không biết.”
“Công việc đó của con, Tiểu Cảnh vẫn chưa làm đúng không?”
“Vẫn chưa, nhưng đã như đinh đóng cột rồi, hết rồi, con chết tâm đi, đừng quậy với cha con nữa.”
Tiểu Cảnh chưa làm là được, ngày mai cô sẽ nghĩ cách lấy công việc lại, còn đinh đóng cột, đóng cái đầu ông ấy. Đóng rồi tôi cũng nhổ đi.
Vừa nói tới công việc, Diệp Hương Vân lại không nhịn được lau nước mắt. Cô ba tốt nghiệp đã hơn một năm, luôn không có công việc chính thức, bây giờ làm nhân viên tạm thời với đội gia thuộc, có bữa có bữa không, việc bẩn việc mệt nhọc gì cũng làm hết, không khác gì thằng con trai. Làm ròng rã hơn một năm, một cô gái trắng trẻo sạch sẽ trở nên vừa đô vừa đen, còn tiếp tục như vậy, làm sao tìm người yêu?
Còn cái vừa đô vừa đen mà Diệp Hương Vân nói, Dương Quân Tô ở đây vô cùng vui mừng, dáng người một mét bảy, hai chân dài, đá lưu manh mạnh mẽ uy vũ. Làn da khỏe mạnh màu mật phối với sống mũi cao, mắt to, chân mày rậm, đúng là vừa đẹp vừa khỏe khoắn.
Dương Quân Tô vô cùng hài lòng với thân thể mới kế thừa, cũng vô cùng cảm kích nguyên chủ. Dù sao chuyện kiếp trước đã rồi, ở lại đây lập nghiệp cũng rất tốt.
Dương Quân Tô hỏi xong, đứng dậy nói: “Con đi ngủ bù một giấc, cơm tối để lại nồi cho con. Sáng mai tám giờ con đi làm.”
Ăn no ngủ đủ giấc, ngày mai xuống núi săn hổ.
Danh sách chương