Lưu Hồng Hoa: “Tao…”
“Chính là cô!” Khương Lâm lập tức chỉ trích Lưu Hồng Hoa: “Ngày trước đuổi chúng tôi ra ngoài còn chẳng cho được ít lương thực nào, tôi cố gắng đổi được một ít phiếu gạo, dư được 30 cân với 50 cân bột ngô đều bị các người cướp đi rồi!”
Lưu Hồng Hoa run người tức giận, nói không nên lời: “Mày… Mày…”
Trình Như Hải nhanh chân chạy lại quát: “Tụi tao không có lấy lương thực!”
Thằng con lớn Trình Thiết Cương nhà hắn ta cũng hô theo: “Chúng tôi chỉ đập chén bát thôi, tuyệt đối không lấy lương thực.”
Trong đám người xung quanh phát ra một trận cười mỉa mai, đập chén bát là chuyện vinh quang sao? “Mấy người đập hết đồ trong lều, lương thực biến mất vậy thì ai trộm?” Khương Lâm cười lạnh, trong lu chỉ còn lại cái đáy, hôm nay cô muốn đem chuyện này doạ chết bọn họ!
Cô nói tiếp: “Các người không nhận cũng không sao, tôi đến huyện Cục Công An tố cáo suốt đêm, mời công an đến xử lí vụ việc!”
Cô cúi đầu chào các thanh niên trí thức, lấy tay lau đi những giọt nước mắt không tồn tại của mình: “Các bạn học, cảm ơn mọi người hôm nay đã giúp đỡ tôi, lúc trước là do tôi không hiểu chuyện, có chỗ nào không đúng tôi xin khom lưng xin lỗi.”
Vốn dĩ Khương Lâm là người xinh đẹp, nước da trắng nõn, đôi mắt trong suốt lúc này đang rưng rưng nước nhưng ánh mắt lại kiên cường, điều này lập tức khơi dậy tinh thần trọng nghĩa của mọi người.
Cho dù trước đây có hiềm khích với cô nhưng giờ lại bỏ qua, muốn giang tay giúp đỡ, xem ra trước đây những chuyện của cô trong nhóm thanh niên trí thức này cũng chẳng có gì to tát.
Khương Lâm biết mọi người vẫn đang ủng hộ cô, biết chuyện cũng đã thành công, nhưng cô lại cố ý muốn thêm dầu vào lửa: “Tôi không thể khiến thư ký và đội trưởng khó xử, tôi sẽ lên huyện tố cáo Trình Như Hải!”
Cô nhấc chân rời đi, Trình Đại Bảo dẫn Tiểu Bảo chạy theo sau, nắm lấy tay cô.
Trình Phúc Quân thấy vậy liền tuyên bố: “Lưu Hồng Hoa dẫn người đến đập phá ác liệt, phạt các người bồi thường lương thực cho thanh niên trí thức Khương, nếu không đại đội sẽ công khai phê bình nghiêm khắc!”
Lưu Hồng Hoa giống như bị dẫm phải đuôi chó nhảy cẫng lên: “Trời đất oan uổng quá, tôi khi nào cướp lương thực của cô ta? Cô ta tự mình đẩy đi công xã đổi thành phiếu gạo, sao lại đi vu khống người khác ăn trộm?”
Diêm Nhuận Chi là biết nhà mình không có lương thực gì, duy chỉ có một chút khoai lang khô, nhưng nếu con dâu nói Lưu Hồng Hoa trộm, thì chắc chắn là Lưu Hồng Hoa trộm.
Lúc này, bà nhập diễn xuất thần, lấy khăn tay ra lau khuôn mặt đầy nước mắt củamình: “Ở nhà, chúng tôi mẹ góa con côi, chuyện gì cũng đều không biết như đứa trẻ, đâu biết sẽ chịu khổ vì cái gì. Ngày mùa đông, không cho không cho chúng tôi sưởi ấm giường, trong phòng cũng chẳng có nổi một ngụm nước để uống. Nửa đêm đứa trẻ thức dậy muốn uống nước, chỉ sờ được mỗi cái chén lạnh băng……”
Diêm Nhuận Chi sống trong cảnh bị người chế giễu nhiều năm, lại bị cuốn vào đấu đá trong cuộc sống thường ngày trong thời gian dài, nên bà đã tích lũy được những kinh nghiệm phong phú, yếu thế, lên án cùng bị nhục nhã, những vấn đề này đều phải tự chính mình giải quyết.
Bởi nếu diễn xuất không tốt, chẳng những không thể tranh thủ được đồng tình, mà còn ngược lại sẽ bị người ta chỉ trỏ cùng ghét bỏ.
Cho nên, kỹ thuật diễn này của bà đồng nghĩa với việc đã vượt qua thử thách.
Đặc biệt,những người xung quanh đều là người trẻ tuổi, nhóm thanh niên trí thức thấy vậy thì bắt đầu hùng hổ phẫn nộ: “Trình Như Hải cũng thật khinh người quá đáng, cho dù có là mẹ kế, người ta cũng không mắc nợ hắn câu xin lỗi đâu.”
“Chưa kể vợ của hắn còn do bà ấy cưới hỏi về cho nữa.”
Có nhóm quần chúng ăn dưa vội lên tiếng giúp đỡ, chuyện Lưu Hồng Hoa trộm lương thực không nhận cũng phải nhận, ai bảo bình thường cô ta vẫn luôn khinh thường nhà người khác nghèo rớt mồng tơi?
Lưu Hồng Hoa quả thực câm nín, chỉ cảm thấy oan uổng muốn chết, so với Đậu Nga còn bị oan uổng hơn, cô ta hiển nhiên không trộm lương thực của Khương Lâm, hận không thể đâm đầu vào tường chứng minh cho sự trong sạch của bản thân.
Trình Như Hải mặt âm trầm, hung hăng mà trừng mắt nhìn Khương Lâm, cùng Diêm Nhuận Chi liếc mắt một cái, một bộ chết không sờn, cắn răng nghiến lợi nói: “Thôi được, cứ coi như chúng tôi ngậm bồ hòn làm ngọt đi.”
Khương Lâm: “Anh chớ có không phục, từ trước đến nay anh đều không ngậm bồ hòn lần nào.” Nếu anh ta không đi chọc tức nhà của cô thì sẽ không bị đổ oan như tình huống này, chỉ có thể nói là quá xứng đáng.
Lúc này bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng ra lệnh để chủ nhiệm đến nhà Trình Như Hải lấy lương thực, thật nhanh đã trình lên đầy đủ số lượng.
Trình Phúc Quân nói: “Đại đội có nồi và bếp, trước hết mọi người cứ dùng tạm ở đây, chuẩn bị nấu chút đồ ăn đi đã.”
Diêm Nhuận Chi lập tức cúi đầu khom lưng, hết sức cảm ơn anh ta.
Trình Phúc Quân vội né tránh, cha hắn cùng hắn khi còn nhỏ thường hay được ông của Trình Như Sơn giúp đỡ, đối với cả cha và hắn đều mang rất nhiều ân tình.
“Chính là cô!” Khương Lâm lập tức chỉ trích Lưu Hồng Hoa: “Ngày trước đuổi chúng tôi ra ngoài còn chẳng cho được ít lương thực nào, tôi cố gắng đổi được một ít phiếu gạo, dư được 30 cân với 50 cân bột ngô đều bị các người cướp đi rồi!”
Lưu Hồng Hoa run người tức giận, nói không nên lời: “Mày… Mày…”
Trình Như Hải nhanh chân chạy lại quát: “Tụi tao không có lấy lương thực!”
Thằng con lớn Trình Thiết Cương nhà hắn ta cũng hô theo: “Chúng tôi chỉ đập chén bát thôi, tuyệt đối không lấy lương thực.”
Trong đám người xung quanh phát ra một trận cười mỉa mai, đập chén bát là chuyện vinh quang sao? “Mấy người đập hết đồ trong lều, lương thực biến mất vậy thì ai trộm?” Khương Lâm cười lạnh, trong lu chỉ còn lại cái đáy, hôm nay cô muốn đem chuyện này doạ chết bọn họ!
Cô nói tiếp: “Các người không nhận cũng không sao, tôi đến huyện Cục Công An tố cáo suốt đêm, mời công an đến xử lí vụ việc!”
Cô cúi đầu chào các thanh niên trí thức, lấy tay lau đi những giọt nước mắt không tồn tại của mình: “Các bạn học, cảm ơn mọi người hôm nay đã giúp đỡ tôi, lúc trước là do tôi không hiểu chuyện, có chỗ nào không đúng tôi xin khom lưng xin lỗi.”
Vốn dĩ Khương Lâm là người xinh đẹp, nước da trắng nõn, đôi mắt trong suốt lúc này đang rưng rưng nước nhưng ánh mắt lại kiên cường, điều này lập tức khơi dậy tinh thần trọng nghĩa của mọi người.
Cho dù trước đây có hiềm khích với cô nhưng giờ lại bỏ qua, muốn giang tay giúp đỡ, xem ra trước đây những chuyện của cô trong nhóm thanh niên trí thức này cũng chẳng có gì to tát.
Khương Lâm biết mọi người vẫn đang ủng hộ cô, biết chuyện cũng đã thành công, nhưng cô lại cố ý muốn thêm dầu vào lửa: “Tôi không thể khiến thư ký và đội trưởng khó xử, tôi sẽ lên huyện tố cáo Trình Như Hải!”
Cô nhấc chân rời đi, Trình Đại Bảo dẫn Tiểu Bảo chạy theo sau, nắm lấy tay cô.
Trình Phúc Quân thấy vậy liền tuyên bố: “Lưu Hồng Hoa dẫn người đến đập phá ác liệt, phạt các người bồi thường lương thực cho thanh niên trí thức Khương, nếu không đại đội sẽ công khai phê bình nghiêm khắc!”
Lưu Hồng Hoa giống như bị dẫm phải đuôi chó nhảy cẫng lên: “Trời đất oan uổng quá, tôi khi nào cướp lương thực của cô ta? Cô ta tự mình đẩy đi công xã đổi thành phiếu gạo, sao lại đi vu khống người khác ăn trộm?”
Diêm Nhuận Chi là biết nhà mình không có lương thực gì, duy chỉ có một chút khoai lang khô, nhưng nếu con dâu nói Lưu Hồng Hoa trộm, thì chắc chắn là Lưu Hồng Hoa trộm.
Lúc này, bà nhập diễn xuất thần, lấy khăn tay ra lau khuôn mặt đầy nước mắt củamình: “Ở nhà, chúng tôi mẹ góa con côi, chuyện gì cũng đều không biết như đứa trẻ, đâu biết sẽ chịu khổ vì cái gì. Ngày mùa đông, không cho không cho chúng tôi sưởi ấm giường, trong phòng cũng chẳng có nổi một ngụm nước để uống. Nửa đêm đứa trẻ thức dậy muốn uống nước, chỉ sờ được mỗi cái chén lạnh băng……”
Diêm Nhuận Chi sống trong cảnh bị người chế giễu nhiều năm, lại bị cuốn vào đấu đá trong cuộc sống thường ngày trong thời gian dài, nên bà đã tích lũy được những kinh nghiệm phong phú, yếu thế, lên án cùng bị nhục nhã, những vấn đề này đều phải tự chính mình giải quyết.
Bởi nếu diễn xuất không tốt, chẳng những không thể tranh thủ được đồng tình, mà còn ngược lại sẽ bị người ta chỉ trỏ cùng ghét bỏ.
Cho nên, kỹ thuật diễn này của bà đồng nghĩa với việc đã vượt qua thử thách.
Đặc biệt,những người xung quanh đều là người trẻ tuổi, nhóm thanh niên trí thức thấy vậy thì bắt đầu hùng hổ phẫn nộ: “Trình Như Hải cũng thật khinh người quá đáng, cho dù có là mẹ kế, người ta cũng không mắc nợ hắn câu xin lỗi đâu.”
“Chưa kể vợ của hắn còn do bà ấy cưới hỏi về cho nữa.”
Có nhóm quần chúng ăn dưa vội lên tiếng giúp đỡ, chuyện Lưu Hồng Hoa trộm lương thực không nhận cũng phải nhận, ai bảo bình thường cô ta vẫn luôn khinh thường nhà người khác nghèo rớt mồng tơi?
Lưu Hồng Hoa quả thực câm nín, chỉ cảm thấy oan uổng muốn chết, so với Đậu Nga còn bị oan uổng hơn, cô ta hiển nhiên không trộm lương thực của Khương Lâm, hận không thể đâm đầu vào tường chứng minh cho sự trong sạch của bản thân.
Trình Như Hải mặt âm trầm, hung hăng mà trừng mắt nhìn Khương Lâm, cùng Diêm Nhuận Chi liếc mắt một cái, một bộ chết không sờn, cắn răng nghiến lợi nói: “Thôi được, cứ coi như chúng tôi ngậm bồ hòn làm ngọt đi.”
Khương Lâm: “Anh chớ có không phục, từ trước đến nay anh đều không ngậm bồ hòn lần nào.” Nếu anh ta không đi chọc tức nhà của cô thì sẽ không bị đổ oan như tình huống này, chỉ có thể nói là quá xứng đáng.
Lúc này bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng ra lệnh để chủ nhiệm đến nhà Trình Như Hải lấy lương thực, thật nhanh đã trình lên đầy đủ số lượng.
Trình Phúc Quân nói: “Đại đội có nồi và bếp, trước hết mọi người cứ dùng tạm ở đây, chuẩn bị nấu chút đồ ăn đi đã.”
Diêm Nhuận Chi lập tức cúi đầu khom lưng, hết sức cảm ơn anh ta.
Trình Phúc Quân vội né tránh, cha hắn cùng hắn khi còn nhỏ thường hay được ông của Trình Như Sơn giúp đỡ, đối với cả cha và hắn đều mang rất nhiều ân tình.
Danh sách chương