“Khương Lâm ! Em, không nghĩ tới em là con người mưu mô như vậy, luôn miệng nói yêu anh, ủng hộ anh, mà bây giờ lại như thế này! Con mẹ nó, nhiều năm nay anh thật sự nhìn lầm em, có mắt như mù! Cha mẹ em như vậy, bằng cấp em thấp hơn anh, anh cũng chưa từng ghét bỏ, vậy mà em lại đối xử với anh như thế….”

“Nhưng tôi cũng không đi ngoại tình như anh, đúng là đồ khốn!” Khương Lâm thuận tay túm cái khúc gỗ trên bàn ném anh ta, kết quả lại bị anh ta đẩy ngược lại, đầu đập mạnh vào tường.

Cô không nhớ rõ mình đã hôn mê bao lâu, chỉ là mới nhắm mắt một chút, tỉnh lại thì đã xuất hiện ở chỗ này.

Biện Hải Đào đâu? “Em gái, đừng sợ, đừng kêu lớn!” Bà Triệu nhanh trí trấn an cô: “Vừa nãy cô không cẩn thận đập trúng đầu, không sao rồi.” Bà Triệu cho rằng khi nãy mình véo ấn huyệt Thái Dương của cô nên người mới tỉnh lại.

Nghe giọng điệu hiền lạnh, Khương Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng toàn thân vẫn đề phòng như cũ.

“Các người là người của Biện Hải Đào?”

Vẻ mặt bà Triệu đầy nghi hoặc, liếc nhìn ông chồng rồi lắc đầu: “Bọn tôi không quen người này.”



Khương Lâm xem bọn họ không giống bộ dạng đang nói dối, trong thâm tâm cũng dịu đi một phần.

Hai mắt dần thích ứng với ánh sáng xung quanh, cô nhìn rõ người đang nói trước mặt. Là phụ nữ… trung niên. Nước da ngăm đen, hai bên má đầy vết cháy nắng, tóc đen ngang tay, bụi bặm bám đầy ở phía trên, có vẻ nhiều ngày chưa gội đầu, một mùi hôi xông vào mũi khiến người ta muốn nôn. Trên người cô đang mặc bộ quần của thời đại nào không biết, cái áo dài tay tẩy đến trắng bệch, chiếc quần trong bóng tối không nhìn rõ màu sắc cùng kiểu dáng, càng nghĩ càng thấy không ổn.

Ngay cả bà dì cạnh nhà cô với gia đình Biện Hải Đào trong thôn cũng không nghèo đến mức này, chẳng lẽ đây là chương trình thực tế, đang biến hình tiết mục nào đó?

Hay là cô bị đụng đầu, bị đánh thuốc mê rồi khiêng đến đây? Cái này là một vụ bắt cóc có âm mưu từ trước?

Cô nhanh mắt quét nhìn xung quanh một vòng, xem cái máy quay phim được giấu ở đâu.

Đây là không gian nông thôn với nhà ở kiểu cũ, cửa sổ bằng gỗ, giường đất, khói lửa mù mịt không nói, còn thấp bé chật chội, mái nhà lợp rạ, tường nhà là lớp đất đỏ trộn với mạch trấu bôi lên.

Trên tường dán đầy hoạ tiết của giấy báo các loại, hình vẽ chữ viết đã kín không thấy rõ. Bên cạnh cô là chiếc bàn đen với chiếc ấm bằng mây mà chỉ có thể thấy trên TV.

Khương Lâm làm trong ngành nội thất, hiểu biết không ít phong cách và vật dụng nội thất, nhưng kiểu dáng lạc hậu này chỉ có ở vùng núi mới thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện