Khương “mẹ chồng”:…… ngơ ngác như nai con! “Nếu không chúng ta liền làm mì trứng đi.”

Diêm Nhuận Chi: “Được thôi.”

Trình Tiểu Bảo chạy như bay đi nhặt trứng gà: “Ăn mì trứng đi”

Trước kia trứng gà trong nhà không bán đi đổi muối, dầu hoả, thì cũng là bị mẹ ăn luôn, nó không vớt được miếng nào.

Ba con gà đẻ hai cái trứng, xem ra ngày hôm qua chuyển nhà một chút cũng không làm chúng nó lạ hơi, chúng nó cùng Đại Bảo Tiểu Bảo giống nhau đều rất dễ thích ứng.

Khương Lâm sắp xếp lại đồ vật.

Diêm Nhuận Chi vắt nắn một hồi, sau đó cán sợi mì, quấn đi quấn lại đến khi sợi mì dai hẳn, đến lúc đó sợi mì ăn vào mới ngon. Cán bánh, cắt hành lá, băm nhỏ gừng, từng động tác bà làm đều rất nhanh nhẹn, không nhìn ra sự yếu đuối và nhút nhát đến co rúm như lúc trước, cả người thật sự tự tin.

“Đại Bảo, đi nhóm lửa đi.”

Trình Đại Bảo lập tức quẹt que diêm đốt lửa, thiêu lên đám cỏ, còn có một ít nhánh cây khô.

Nguyên liệu để nhóm lửa của nhóm xã viên hơn một nửa là lấy từ hoa màu ở trong đất, toàn bộ sẽ được ấn công điểm, sau đó dựa theo quy định để phân chia cho mọi người. Nhưng đương nhiên số lượng như này không đủ dùng, bọn họ phải đi xa vào trong núi để chặt mấy bụi cây hoặc mạn đằng linh tinh để bổ sung.

Hiện tại nhiệm vụ nhen lò là của đại đội, bọn họ còn ở nhà Trình Như Hải, chờ buổi tối đếm công điểm một chút mới mượn cái xe kéo để chở về.



Diêm Nhuận Chi cắt nhỏ gừng rồi băm nhuyễn cùng hành thái, dùng vài giọt dầu để phi thơm, một mùi hương lập tức bay lên, bà lại đổ thêm nước, để sôi rồi sau đó bỏ mì sợi.

Bà muốn đem hai quả trứng gà cho con dâu cùng hai đứa trẻ ăn, liền cho toàn bộ trứng vào bát.

Khương Lâm thấy vậy liền cầm chiếc đũa đem hai quả trứng gà chia nhỏ: “Như vậy nước dùng mới thơm hơn.”

Cô ghét nhất lúc cả nhà ăn cơm, cha mẹ gắp trứng gà, đùi gà cho em trai hoặc là em gái ăn!

Dù sao kiếp trước cô ở nhà ăn cơm, từ khi em trai đã ăn được thịt, cô liền không ăn qua đùi gà. Cũng không phải ăn không nổi đùi gà, nhưng mỗi lần đều như vậy làm người ta không khỏi chạnh lòng. Sau đó cô tận lực không ăn cơm ở nhà, bởi vì mắt không thấy thì tâm không lạnh.

Khương Lâm nhìn lu nước chỉ còn có một chút nước, cô liền đem đổ ra một thùng khác rồi xách lu đi ra giếng múc nước. Sức lực của cô cũng không nhỏ, xách theo hơn một nửa xô nước mà một chút cũng không cảm thấy quá sức, sau hai ba lần xách liền đem lu nước trong nhà đổ đầy.

Diêm Nhuận Chi nhỏ giọng nói: “Mẹ Bảo Nhi, về sau con nên xách nước vào buổi tối.”

Khương Lâm: “Được ạ.”

Diêm Nhuận Chi tò mò mà nhìn cô một cái, cũng không hỏi vì cái gì mà cô lại khác lúc trước như vậy, dường như trở nên tốt hơn.

Buổi tối gánh nước là vì lỡ có xui rủi bị cháy thì cũng có nước dùng, cũng là vì buổi sáng nấu cơm không thể thiếu nước, ban ngày bắt đầu làm việc sẽ không có thời gian, buổi tối tan tầm rảnh thì mới đi gánh nước.

Khương Lâm lại không nghĩ nhiều như vậy, khi cô xách xong nước, cơm sáng cũng đã xong.



Diêm Nhuận Chi còn làm một đĩa dưa muối nhỏ, lại rắc ở trên vài giọt dầu mè, quấy vào mì sợi đặc biệt thơm.

Khương Lâm ăn đến nỗi cái trán và chóp mũi đều là mồ hôi, bởi vì ăn quá ngon đi!

Cô cùng Trình Đại Bảo cùng Trình Tiểu Bảo cười: “Mẹ nấu cơm thật ngon!”

Diêm Nhuận Chi cười cười mà nhìn cô, trước kia con dâu nói chính mình nấu cơm thật khó ăn, lúc này lại nói bà nấu ngon.

Bà lại múc cho Khương Lâm thêm một bát mì sợi: “Mẹ Bảo Nhi, thấy ngon liền ăn nhiều một chút, muốn ăn cái gì cùng mẹ nói, mẹ làm cho con ăn.”

Khương Lâm nhìn về phía mẹ chồng cười cười: “Con muốn ăn…… Bánh nướng áp chảo, hành xào, lạc muối, bánh nướng, bánh chưng, bánh rán, bánh cuốn, bánh rán nhiều tầng có men…… Ây da, nhiều lắm đấy.”

Diêm Nhuận Chi lẳng lặng nghe sau đó ghi nhớ vào đầu: “Mỗi ngày mẹ sẽ làm một món cho con ăn.” Ăn đến khi con dâu chỉ thích món của bà thì sẽ không bỏ đi được nữa.

Chính vào lúc cả nhà đang ăn cơm, bên ngoài truyền đến giọng nói của Mạnh Y Y: “Lâm Lâm.”

Cô ta lại tới ăn chực!!! Sắc mặt Khương Lâm căng thẳng, lập tức cho Diêm Nhuận Chi một ánh mắt.

Diêm Nhuận Chi tất nhiên nháy mắt đã hiểu, bà đem một chén mì còn dư lại bưng vào phòng bếp để dành cho Đại Bảo Tiểu Bảo ăn vào sáng mai. Sau đó trở lại, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, trong lòng Diêm Nhuận Chi còn suy nghĩ con dâu thật là khác, trước kia có món ăn ngon đều cướp lấy đi đưa cho Mạnh Y Y, lúc này thế mà bày mưu đặt kế để chính mình giấu đi.

Cảm giác này…… cứ quái quái làm sao? Có điều…… bà cảm thấy rất vui.

Mạnh Y Y đi tới cửa ngửi được mùi hành thái tỏa ra hương thơm nức mũi, liền biết sáng nay nhà Khương Lâm ăn đồ ngon, cô ta không khỏi nhanh chân tiến đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện