Người bán đậu hũ nghe thấy lời này thì sửng sốt, vẻ mặt bà ấy cũng lập tức mất tự nhiên.

“Ai nói? Là vì trời tối mà thôi, đậu hũ này của tôi là làm từ đậu nành nguyên chất.

Sở Du cười: “Thím, hàng xóm nhà chúng cháu làm đậu hũ trong đội sản xuất, cháu biết đậu hũ làm thế nào, cháu nhìn đậu hũ này chắc đã được trộn thêm vào vật gì khác rồi, chứ không phải hoàn toàn là đậu nành, hoặc là lúc làm đậu hũ này đã rút dầu ra rồi?”

Người bán đậu hũ nghe vậy thì ấp a ấp úng nói:

“Tôi nói này cô gái, cô không hiểu thì đừng có nói mò, đậu hũ này của tôi là hoàn toàn từ đậu nành.”

Sở Du thấy đã lấy được hiệu quả nên cười nói:

“Thím, chúng ta đều là con cái nhà nông, bán hàng cùng một nơi thế này cũng là có duyên, thím xem trời đã chạng vạng tối rồi, thím kéo đậu hũ về nhà cũng rất dễ dàng bị hư, không bằng thím bán rẻ cho chúng cháu với ạ, được không ạ?”

Người bán đậu hũ nghe vậy cũng chỉ ngừng lại trong chốc lát, nhưng rõ ràng Sở Du nói cũng không sai, đậu hũ hôm nay bán không hết mang về nhà cũng sẽ bị hư, còn không bằng cứ bán rẻ cho hai đứa nhỏ này, hơn nữa bán thế này cũng không lỗ. Bà ấy cười nói:

“Cô gái rất biết sống đó. Được rồi, tôi bán cho cô ba mao tiền hai cân vậy. Nào tôi cắt cho hai đứa chỗ ngon.”



Sở Du nhận lấy đậu hũ cẩn thận từng li từng tí cho vào trong túi vải luôn mang theo bên người.

Cả ngày nay họ không bán được bất cứ thứ gì cả nhưng lại tiêu mất ba mao mua đậu hũ. Lâm Thiếu An cũng muốn khóc lên rồi, cậu nói: “Chị, đều tại em, ăn đậu hũ làm gì chứ? Tiền này còn không bằng để dành cho cha trị thương.”

Sở Du cười: “Thiếu An, chờ đến khi em có tiền, tùy tiện lại có thể xây nhà lầu, lái xe hơi, mỗi ngày đều có thể ăn được đậu hũ, đến lúc đó, đậu hũ sẽ không còn thơm ngon như lúc này nữa đâu. Vì vậy nhân lúc em còn thèm ăn như thế này, chị sẽ thỏa mãn em một lần.”

Lâm Thiếu An nghe thấy lời này, cậu sửng sốt một hồi: “Chị, đến lúc nào mới sống cuộc sống mà mỗi ngày đều có thể ăn được đậu hũ? Có thần tiên mới có thể được sống những ngày tháng đó.”

Lâm Sở Du cười: “Sắp rồi, tin chị đi!”

Thiếu An hít mũi một cái: “Chị, chị thật sự rất tốt với em!”

Lâm Sở Du xoa đầu cậu. Đời trước cô là con một, chuyện gì cũng phải tự mình lo liệu, bây giờ suy nghĩ lại, có anh em thế này cảm giác cũng rất tốt.

“Ê, cô bán lá dâu đó thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện