Lúc này, cả huyện thành còn chưa có nhà máy hóa học gì cả, cả một huyện chỉ có một nhà máy máy phân hóa học, nhà máy xi măng thế này đã ít lại càng ít, nên hoàn toàn không ô nhiễm. Sở Du ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng treo giữa không trung, ánh sáng từ mặt trăng chiếu xuống đủ cho Sở Du tìm được đường trở về nhà.
Năm 76, huyện Tân An đến Lâm Hoài chỉ có một con đường lớn thông nhau nên cũng bớt một số phiền phức cho Sở Du, cô cứ dọc theo con đường như thế mà đi thẳng về nhà mình, nếu không ở đời sau này, không có công cụ chỉ đường, cô chắc chắn sẽ bị lạc đường.
Nghĩ như vậy, hai chị em về đến đầu thôn là lúc hơn tám giờ tối.
Trên đường tối đen, tất cả mọi người hầu như đều đã ngủ, trong thôn không hề có ánh đèn nào cả. Lúc Sở Du đi đến thôn Tiểu Kiều, cô nhìn thấy phía tây của thôn có một nhà xưởng rất lớn, bên trong đó có mấy phòng lợp ngói, phía trên lại còn phát ra một ít ánh sáng, cô hỏi Thiếu An:
“Thiếu An, ở đây làm gì vậy?”
“Chị, chị hồ đồ rồi hả? Đó không phải là trang trại sao?” Thiếu An thấp giọng nói: “Chị, chị không nên đi đến chỗ đó, bên đó đều là thanh niên tri thức đến từ Bắc Kinh cả, đội trưởng từng nói trên người họ có hơi thở của giai cấp tư sản, căn bản là không phù hợp với cuộc sống nông thôn của chúng ta. Hơn nữa cũng có mấy người không tốt, mỗi ngày đều làm dáng vẻ của giai cấp tư sản, không có việc gì thì chơi nhạc, thổi kèn ác-mô-ni-ca gì đó, chị đừng để họ lây bệnh.”
Sở Du cười, cô không hề cảm thấy kỳ lạ khi Thiếu An có tư tưởng thế này, ở vào thời đại nào tư tưởng của người ta sẽ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh và giáo dục ở thời đó. Dưới cái nhìn của cô, chỉ cần không đi hãm hại người khác đã là một người tốt rồi.
“Chị biết rồi.”
Sở Du không nghĩ đến ở thôn Lâm Gia thế nhưng lại có thanh niên tri thức, chẳng qua cô chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ. Đời trước khi xem trong ti vi, thanh niên tri thức Bắc Kinh không phải đều yêu thích đến vùng hoang giã ở phương bắc khai hoang trồng trọt, hay đến Hắc Long Giang bảo vệ biên cương hay sao? Sao lại còn có người đến nơi hẻo lánh như thôn Lâm Gia này? Hai chị em không để ý đến chuyện khác, cứ thế mà im lặng đi về nhà mình.
Hai chị em rón rén đầy cửa hàng rào ra, vừa muốn đi vào nhà thì nhìn thấy cửa gỗ của nhà chính đột nhiên bị mở ra, Tần Mỹ Lệ bước ra, nghiêm khắc nói:
“Các con bước vào đây cho mẹ!”
Lâm Sở Thanh nghe thấy tiếng mẹ nói cũng từ trong nhà đi ra.
Sở Du và Thiếu An nhìn nhau, hai chị em vào phòng đã nhìn thấy Lâm Bảo Quốc còn chưa ngủ, rõ ràng họ đều đang chờ.
Tần Mỹ Lệ tức giận nói: “Các con đi đâu? Làm gì mà cả một ngày đều không thấy đâu? Cũng không thấy các con bắt đầu làm việc kiếm công điểm?”
Thiếu An lẩm bẩm một câu: “Một ngày con kiếm được năm công điểm cũng chẳng kiếm được mấy đồng tiền cả.”
“Con còn lý luận! Con nói con không đi học, cũng không đi kiếm công điểm, con còn muốn làm cái gì?”