Buổi sáng cãi nhau, buổi chiều bà cụ liền biết, Tần Mỹ Lệ có chút mất tự nhiên: "Anh, mẹ đều nghe nói rồi sao? Có nói cái gì không?"

"Haiz! Có thể nói gì chứ? Chỉ là nhắc em chú ý một chút, đừng xung đội với cha mẹ chồng, đến lúc đó cho dù có lý cũng không ai bênh được em." Tần Lập Nông nói.

"Em biết, em không sao, anh nói mẹ không cần lo lắng."

Tần Mỹ Lệ muốn giữ Tần Lập Nông lại ăn cơm, ai ngờ Tần Lập Nông chết sống không chịu, sau đó ném xe lừa bỏ chạy.

Cả gia đình đều rất xúc động về chiếc xe, đồng thời cũng thấy may mắn, với chiếc xe lừa này bọn họ có thể kéo thêm nhiều lá dâu đi trong thành, vừa đi vừa về cũng nhẹ nhàng hơn.

Đêm đó, nửa đêm cả nhà tỉnh dậy giúp Sở Du lột lá dâu, lột lá dâu xong liền bỏ trong bao tải cột chặt, cứ như vậy đến sau nửa đêm, gà vừa gáy, Tần Mỹ Lệ đã bắt đầu nấu cơm.

Tần Mỹ Lệ đã đóng gói tổng cộng gần 20 bao tải, thiếu chút nữa không lật được xe lừa, Sở Du thấy có chút lo lắng hỏi:

"Mẹ, như vậy con lừa có thể kéo nổi không? Từng này chắc cũng nặng hơn 1000 cân?"

"Làm sao không thể? Xe bà ngoại tìm cho con là loại xe bánh lớn, có thể kéo được tận 2000 ngàn cân!" Tần Mỹ Lệ nói.

Sở Thanh hôm nay xin phép nghỉ đưa Sở Du đi thành phố, cứ như vậy, sau khi ăn xong, trời vẫn còn chưa sáng, Sở Du, Sở Thanh và Thiếu An, ba người vội vàng kéo xe lừa đi vào thành.



Có xe lừa đúng là nhanh, khoảng hơn 8 giờ sáng, bọn họ vội vàng kéo xe lừa đến thành phố Lâm Hoài.

Lâm Thiếu An đi ở phía trước đánh xe lừa, Sở Du và Sở Thanh cùng đi theo ở phía sau, dù sao thì cũng đang mượn con lừa của người ta, đồ vật hiện tại đúng là nặng, bọn họ rất sợ con lừa đi được nửa đường sẽ không phối hợp nữa, còn đặc biệt đưa theo chút lương thực rau xanh cho nó ăn.

Đã sắp đến nội thành Lâm Hoài, Thiếu An bỗng nhiên kinh ngạc một chút: "Chị, có dân binh trông coi ở ngoài thành."

"Cái gì?"

Sở Du khẽ giật mình, sau đó liền trông thấy mấy người mặc trang phục màu xanh lục, đội mũ đi tới đi lui ở bên ngoài cửa thành, chuyên môn tra xét các cỗ xe, hiển nhiên chính là để đả kích những người tự mình làm ăn giống như cô đây.

"Làm sao bây giờ?" Thiếu An vội la lên.

Con lừa của bọn họ kéo hàng hóa hơn ngàn cân, cho dù là chạy cũng chạy không nhanh, hơn nữa cũng đã đến đây rồi, nếu như cứ quay trở về như vậy, Sở Du thực sự không cam tâm, sau khi sống lại cô xem như là sợ nghèo, số tiền 2 khối 6 mao 8 đồng tiền trên người này làm cho cô cực kỳ không có cảm giác an toàn.

Nhưng mà không có thư giới thiệu, nếu như bị tra ra được, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.

Sở Du suy nghĩ một lát, nói: "Thiếu An, em đi dẫn bọn họ ra chỗ khác, chị và Sở Thanh cùng đi đến đường bên Nam Thành tìm anh Tôn! Sau đó chúng ta sẽ tập hợp lại ở chỗ này."

"Được!" Thiếu An cắn răng một cái, kéo lấy một cái bao tải được giả dạng thành cỏ xanh đi về phía trong thành, mấy người dân binh kia tuy nói là dân binh, nhưng thật ra cũng chỉ là mấy đứa trẻ choai choai, có lẽ cũng là ở một trường học nào đó hoặc là đội tuyên truyền có nhiệm vụ ra đây giúp đỡ, không phải là cảnh sát đường đường chính chính, những người kia thấy Thiếu An, lập tức nhìn chằm chằm vào cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện