Sở Du cầm 20 khối tiền đi ra khỏi thành, thuận lợi tụ hợp với Thiếu An, Thiếu An vốn là một người cơ linh, cắt đuôi mấy người dân binh kia không thành vấn đề đối với cậu nhóc, cậu nhảy lên xe lừa, vội vàng hỏi Sở Du: "Chị, sao rồi ạ? Có kiếm được tiền không?"

Sở Thanh tranh trả lời: "Nhìn cái bộ dạng của em kìa! Kiếm được!" Sở Thanh vỗ vỗ miệng túi của mình, một chồng tiền hào thật dày.

Thiếu An cực kỳ kích động."Thật sự kiếm được 20 khối ạ?"

"Còn không phải vậy hay sao! Đủ 20 khối tròn trịa! Sở Du em thật là có năng lực, chị làm sao cũng nghĩ không ra, Sở Du bán chút ít lá dâu đã có thể kiếm được hai mươi khối!" Sở Thanh cực kỳ bội phục.

Sở Du cười cười, ba chị em hết sức cao hứng bắt đầu lên đường về nhà, sau hơn 2 giờ, xe lừa đi qua cầu nhỏ tiến vào làng, đến cửa chính của làng, Sở Du xa xa đã nhìn thấy Trần Ngọc Mai đang ngồi ở cổng phơi khoai lang dẻo, thấy mấy người bọn họ, Trần Ngọc Mai hừ lạnh một tiếng, không biết đang lầm bầm câu gì, mặt không đổi sắc quay người đi vào trong nhà.

"Sở Du, đừng để ý tới bà ta!" Sở Thanh nói.

"Em biết." Sở Du cười cười.

"Mẹ. . . Kiếm được tiền á!" Lâm Thiếu An, cái tên lớn giọng này vừa vào cửa liền hô.

"Xuỵt. . ." Tần Mỹ Lệ liếc mắt nhìn sang nhà của Trần Ngọc Mai, Thiếu An vội vàng nhỏ giọng một chút, cậu vui vẻ nói: "Mẹ! Chị hai của con thật lợi hại! Đi đến Lâm Hoài một chuyến, liền kiếm được hai mươi khối tiền đó!"

"20 khối?" Tần Mỹ Lệ kích động đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt. "Sở Du, chuyện này là sự thật?"

"Là thật, mẹ! Toàn bộ tiền đều cầm về rồi, hay là mẹ cầm lấy trước đi?" Sở Du lấy tiền ra đưa cho Tần Mỹ Lệ.

Tần Mỹ Lệ cười nói: "Con cái đứa nhỏ này! Mẹ sao có thể lấy tiền của con được? Số tiền này con cứ giữ lại đó dùng để nộp học phí! Tự mình cất kỹ là được rồi, mẹ rất yên tâm với con!"



"Đúng vậy nha, Sở Du em cứ giữ đi! Đều là người một nhà cả em khách khí làm gì?" Sở Thanh cũng nói.

Lâm Húc Đông nghe thấy lời này, trên mặt bày ra biểu tình huyền huyễn:

"WOW! Em gái anh quá lợi hại! Một ngày liền kiếm được 20 khối!"

Sở Du bật cười: "Anh, em không có tốt được như anh nói đâu!"

Cô cũng không có khách khí nữa, thu tiền lại nói:

"Mẹ, con biết rồi! Số tiền này con sẽ tích lũy trước, chờ đêm lúc tích lũy được nhiều liền trị chân cho cha!"

Lâm Bảo Quốc nghe được lời này, cười đến có chút đắng chát chát, ông cảm thấy mình thật vô dụng, vợ con mình bị bắt nạt ông cũng không thể đi ra ngoài giúp đỡ, cũng không thể làm được việc gì cho gia đình, chỉ có thể nằm ở trên giường ngồi ăn rồi chờ chết.

"Là cha liên lụy đến mọi người." Lâm Bảo Quốc thở dài.

"Cha, cha nói cái gì thế! Chúng ta đều là người một nhà!"

Dưới ánh đèn dầu hỏa u ám, trên mặt mỗi người Lâm gia đều là thần sắc kiên định, giờ khắc này, lòng của bọn họ chưa từng ở gần nhau đến như vậy.

Bán hết số lá dâu này xong, Sở Du đã có 22 khối 6 mao 8 tiền, chớ xem thường số tiền 22 khối này, sức mua cũng không phải là mạnh bình thường! Tiếp thu lần giáo huấn trước, Sở Du rất cẩn thận mà đặt tiền ở bên trong cái bình dưới gầm giường, sợ bình bị trộm đi, cô trực tiếp cầm xẻng đào bùn đất xung quang ra thành cái động, rồi bỏ bình vào, lại bày nhanh một tấm ván gỗ ở phía trên để ngăn cản.

Sở Du có được khoản tiền lớn này, đi trên đường cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ngày tiếp theo, dưới sự yêu cầu nhất trí của cả gia đình, hôm nay cô sẽ xuống bếp nấu cơm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện