Mặt trời ngả về tây, mọi người bắt đầu làm việc cũng dần dần trở về nhà. Lâm Sở Du thở dài, cô quyết định cứ ăn cơm trước rồi nói. Lúc bước vào nhà bếp, nhìn thấy chiếc nồi trên bếp, cũng may cô biết nhóm bếp, dùng nồi nấu cơm cũng không làm khó được cô. Lâm Sở Du tìm khắp một vòng cũng không tìm thấy một hộp diêm, nên hỏi Lâm Thiếu An:

“Diêm trong nhà để ở đâu?”

“Diêm? Ở đâu mà được dùng vật hiếm lạ thế này? Không phải chị không biết mỗi ngày mẹ đều phải chạy qua nhà hàng xóm mượn lửa đó chứ?”

Lâm Sở Du ngẫm nghĩ, ôm một bó rơm đi sang bên cạnh nhìn, cô nhìn thấy từ đằng xa có một người phụ nữ đang nhóm lửa ở cửa chính. Lâm Sở Du đi đến, cô đang muốn hỏi xin lửa, ai ngờ người phụ nữ kia vừa nhìn thấy cô đã trừng mắt liếc một cái, sau đó sắc mặt không thay đổi, dùng chân giẫm tắt cây đuốc đang cháy, quay người đi vào trong.

Lâm Thiếu An nhìn thấy, cậu tức giận nói: “Bà ta lại lên cơn sao? Chị, chúng ta đừng mượn của bà ta, có kiểu thím thế này là do chúng ta xui xẻo!”

Lúc này Lâm Sở Du mới biết, người phụ nữ này là Trần Ngọc Mai thím ba của Lâm Sở Du. Cha của Trần Ngọc Mai là đội trưởng đội sản xuất ở thôn bên cạnh, cuộc sống trong nhà rất không tệ, thế là tự nhiên lại không vừa mắt nhà Lâm Sở Du đang dần kém đi, đến một chút lửa cũng không muốn cho mượn.

Lâm Sở Du đi mượn hết thôn mới không dễ dàng mà mượn được lửa, cô dùng bó rơm lấy được ít than chạy về nhà.

Lâm Thiếu An chạy theo phía sau cười: “Chị, trường học của chúng ta thi chạy, chắc chắn không ai chạy nhanh hơn chị.”

Lâm Sở Du bật cười, nếu không chạy nhanh một chút thì chút lửa này sẽ tắt mất, cô lại không muốn buổi tối không có cơm ăn.

Về đến nhà, Lâm Sở Nhu lập tức cho bó rơm vào đáy bếp lò, nhẹ nhàng thổi lên mấy hơi thì rất nhanh lử từ trong bó rơm đã cháy lên, nhóm lửa thành công rồi.

Lâm Sở Nhạc vỗ tay cười nói: “Chị, chị lợi hại quá!”



“Đương nhiên rồi! Chị làm đồ ăn cho mấy đứa!”

“Ăn cái gì?” Lâm Sở Nhạc liếm môi mình.

Nấu ăn không làm khó được Lâm Sở Du, thế nhưng không bột đố gột nên hồ, đến lửa còn phải đi mượn chớ nói chi những thứ khác, Lâm Sở Du thấy vậy thì hơi lúng túng.

Làm thế nào đây? Lâm Sở Du mở vại gạo, cô nhìn thấy vại gạo trống không thì thở dài, vại gạo thế này đến chuột còn khinh thường nữa là. Trong nhà không có gạo, mì thì càng không cần phải nói, đầu năm nay bột mì là lương thực chính, là hàng xa xỉ, những nhà như nông dân đều không ăn nổi chớ đừng nói đến gia đình vô cùng khó khăn như cha lâm.

Sau cùng Lâm Sở Du vất vả tìm được một ít khoai lang dẻo, ở niên đại này những thứ khác không nhiều, nhưng khoai lang dẻo lại vô cùng nhiều. Hàng năm vào lúc cung cấp khoai, từng nhà đều được độn thêm rất nhiều ngọn khoai lang dẻo vào. Lâm Sở Du trộn thêm vào một chút bột ngô, cho ít nước nóng vào, làm thành cháo bột ngô loãng, đợi cho cháo chín sẽ cho khoai lang dẻo.

Ở đời sau, cháo khoai lang dẻo đúng là thuộc vào loại đồ ăn hiếm lạ, rất nhiều người phải lái xe đi những trang trại nhưng chưa chắc có thể ăn được mùi vị chính tông thế này. Đầu năm nay, ngọn khoai lang dẻo là do chính tay người nhà phơi khô, bởi vì không có phân hóa học, là thực phẩm thuần thiên nhiên chân chính. Khoai lang phơi khô có một loại hương thơm của tinh bột, Lâm Sở Du nhịn không được mà ném vài miếng vào trong miệng nhai. Thật sự rất ngon.

“Chị, thơm quá!” Dáng vẻ tiểu quỷ ham ăn của Lâm Sở Nhạc.

Lâm Sở Du nhéo lấy khuôn mặt nhỏ bé của cô bé, cười nói: “Không phải em vừa mới ăn xong rồi sao?”

“Còn đói.”

Sở Du bóp lấy một ít khoai lang cho cô bé: “Chờ một lát nữa là có thể ăn rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện