Việc Lý Hướng Bắc bị thương ngoại trừ thanh niên trí thức biết, chỉ có một nhà trưởng thôn đã biết.

Người bên ngoài thật đúng là không biết.

Chủ yếu là Lý Hướng Bắc ngại mất mặt, trước khi vết thương lành, không có ý định ra khỏi phòng.

Chị em nhà họ Đổng càng thành thật ngây người ở trong phòng.

Vợ đại đội trưởng luôn là tự giữ thân phận, không dễ dàng đi ra ngoài nói chuyện phiếm với các phụ nữ trong thôn.

Còn tưởng rằng Lý Hướng Vãn với Lý Hướng Bắc thật sự tách ra.

Đừng nói bà, kỳ thật đại đa số thôn dân đều tưởng như vậy.

Cuối năm vừa rồi, sau khi Lý Hướng Bắc với chị em nhà họ Đổng cùng nhau về nhà thăm người thân, trong thôn liền đồn đãi Lý Hướng Bắc và Đổng Điềm Điềm cặp với nhau.

Chờ sau Tết trở lại, lời đồn này nói càng thêm ra dáng ra hình.

Nói theo cách phóng đại, chính là hai người đã đính hôn......

Chỉ có vợ trưởng thôn từ trong miệng trưởng thôn nghe ra chút manh mối, biết hai người này không đơn giản.

Đại đội trưởng hồ nghi nhìn vợ mình, hỏi: "Bà chắc chứ?"

"Chuyện này còn giả được sao." Vợ đại đội trưởng tức giận nói.

Đúng lúc, con dâu Trương Quế Hoa từ nhà mẹ đẻ đã trở lại, vào phòng liền nhìn thấy chén nước vỡ tan trên mặt đất, biết ngay rằng bố chồng vừa nổi cơn thịnh nộ.

Nhìn hai vợ chồng già khuôn mặt âm trầm, thật cẩn thận nhẹ giọng nói: "Cha, mẹ, con về rồi."

"Còn biết đường về à? Sao không đợi đến khi trời ấm hẳn rồi hẵng về, ta vừa lúc bớt một miệng ăn."

Nghe mẹ chồng mình nói chuyện với giọng điệu âm dương quái khí, Trương Quế Hoa cũng không để bụng, vẫn giữ gương mặt tươi cười, dịu giọng đáp: "Mẹ, bên nhà mẹ đẻ con xảy ra chút chuyện, nên con mới ở thêm hai ngày, nếu không phải vì bận quá, con đã về sớm rồi, mẹ đừng nóng giận, trong nhà có chuyện gì sao? Con thấy cả mẹ và cha đều không vui."

"Hừ, có chuyện gì à, chuyện lớn đấy, chức đại đội trưởng của cha ngươi bị công xã cách chức rồi."

"Cái gì? Dựa vào đâu mà cách chức chứ, mùa màng trong thôn năm nào cũng là cha nhọc lòng, năm nào cũng vất vả đến sống dở chết dở, làm bao nhiêu năm nay, không có công lao thì cũng có khổ lao, sao có thể nói cách chức là cách chức chứ!"

Con dâu tỏ vẻ bất bình thay, khiến hai vợ chồng đại đội trưởng cảm thấy dễ chịu hơn, không còn trưng ra bộ mặt khó chịu nữa.

Trương Quế Hoa thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà dỗ dành được rồi.

"Còn không phải do Lý Hướng Vãn làm chuyện tốt, viết thư tố cáo vu hãm cha ngươi." Vợ đại đội trưởng không nói tỉ mỉ cho con dâu, sợ con dâu nhớ thương bọn họ nhận quà.

Trương Quế Hoa tâm tư xoay chuyển, thấy mẹ chồng mình không muốn nói tỉ mỉ, liền biết chuyện này không đơn giản như mẹ chồng nói.

Biết là một chuyện, có dám hỏi hay không lại là một chuyện khác.

Trương Quế Hoa do dự một hồi, chung quy lại vẫn không dám hỏi.

Vợ đại đội trưởng trong lòng càng nghĩ càng tức, dù sao vị trí đại đội trưởng này đã không còn, có cái gì phải cố kỵ nữa.

Lập tức quyết định nói: "Đi, đi tìm thím hai của ngươi, hôm nay nói thế nào cũng phải xả cơn giận này."

Trương Quế Hoa vừa nghe mẹ chồng mình muốn tìm Lý Hướng Vãn gây sự, liền có chút do dự, nhìn bố chồng mình.

Chỉ thấy đại đội trưởng trầm mặc không nói, đây hiển nhiên là ngầm đồng ý.

Đành phải đi theo mẹ chồng đang nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng.

Vợ đại đội trưởng ra sân liền đi tìm em dâu mình, em dâu này của bà vừa đen vừa khoẻ, chính là một tay giỏi đánh nhau.

Vì thế một hàng ba người hùng hổ đi đến sân sau nhà chung.

Phía sau có người hậu thuẫn, vợ đại đội trưởng khí thế ngút trời đứng ở sân sau, chống hông quát lớn: "Lý Hướng Vãn, ra đây cho bà, đồ lòng dạ đen tối, kéo lão già nhà tôi xuống thì có lợi lộc gì cho cô, mau lăn ra đây, hôm nay tôi không lột da cô thì không xong!"

Lâm Ngọc Trúc đang ở trong phòng rung chân đọc báo, nghe thấy tiếng quát lớn vang dội bên ngoài, có chút thắc mắc.

Chạy đến cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy vợ đại đội trưởng dẫn theo con dâu cùng em dâu tới đứng ở trong sân chửi bậy, bộ dáng bất thiện.

Nghĩ thầm không nên nha, xe đạp cũng phá được vài ngày rồi, hiện tại mới tới đây tìm người có phải có chút, phản ứng chậm? Chẳng lẽ cung phản xạ dài hơn bình thường......

Lẩm nhẩm lầm nhầm ra cửa xem tình huống.

Đồng thời lúc nàng ra cửa, Lý Hướng Vãn cùng Vương Tiểu Mai cũng ra khỏi phòng.

Lý Hướng Vãn ở trong phòng đã nghe thấy tiếng la mắng của vợ đại đội trưởng, trong lòng cũng rất kinh ngạc, cô không ngờ vị trí đại đội trưởng nói cách chức là cách chức ngay.

Khi bước ra, vẻ mặt thản nhiên, không có chút nào chột dạ.

Vợ đại đội trưởng nhìn bộ dáng thản nhiên như không có việc gì của cô, quả thực là giận sôi máu.

Chỉ vào Lý Hướng Vãn nói: "Niệm tình ngươi là con gái xa nhà, vẫn luôn không tính sổ với ngươi, phá xe đạp nhà chúng ta thì cũng thôi, không nghĩ tới tâm tư ngươi độc ác như vậy, còn viết thư tố cáo, đây là việc con người có thể làm sao."

"Lời này phải để tôi hỏi các người mới đúng chứ?" Lý Hướng Vãn lạnh lùng nói.

Lấy tiền không làm việc, mới là việc mà con người làm sao.

"Chị dâu, chị cũng đừng phí lời với nó, đánh nó." Em dâu đội trưởng nói xong, liền xông lên trước, muốn đánh Lý Hướng Vãn một bạt tai.

Lý Hướng Vãn lùi lại một chút, nhưng vẫn bị cào trúng, trên mặt lập tức xuất hiện hai vết xước.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp lập tức trở nên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người xông đến.

Đối phương cũng không yếu thế, hai người trong phút chốc liền đánh lên.

Vợ đại đội trưởng thấy em dâu ra tay, cũng không nhường một tấc, bước mấy bước tới định đánh người.

Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai liếc nhìn nhau một cái, xắn tay áo, cũng xông lên.

Hỗn chiến chạm vào là nổ ngay.

Lâm Ngọc Trúc nhanh hơn chặn trước mặt vợ đại đội trưởng, tóm lấy búi tóc nhỏ trên đầu đối phương, giật mạnh rồi lôi sang một bên.

Vợ đại đội trưởng lập tức ăn đau, ôm lấy đầu gào khan.

Bảo Lâm Ngọc Trúc buông ra.

Lâm Ngọc Trúc hướng về phía sau nói với Vương Tiểu Mai: "Ngươi đi giúp đỡ Lý Hướng Vãn."

Dù sao thì bà già bên kia vừa đen vừa khoẻ nhìn không dễ đối phó.

Lý Hướng Vãn lúc này đã rơi vào thế hạ phong.

Vương Tiểu Mai không nói hai lời giống như cơn lốc nhỏ, chạy nhanh tới, đầu húc vào eo đối phương.

Chỉ nghe đối phương ngao một tiếng, sức chiến đấu nháy mắt giảm phân nửa.

Lý Hướng Vãn mím môi, ánh mắt tàn nhẫn cũng túm lấy tóc đối phương ấn người xuống đất.

Vương Tiểu Mai vung nắm đấm làm trợ công.

Đàn bà con gái đánh nhau, chính là như vậy, ngoại trừ kéo tóc thì chính là kéo tóc.

Một khi nắm được tóc của đối phương, đó quả thực là chiếm thế thượng phong.

Trương Quế Hoa ở một bên nhếch miệng, trong lòng không muốn đánh nhau, nàng cho rằng cũng chỉ là cãi vã hai câu mà thôi.

Nhưng trơ mắt nhìn mẹ chồng nhà mình bị ấn đầu ở kia, bị ức hiếp hai cánh tay quơ loạn, cũng không thể không làm gì được.

Đang do dự, muốn tiến lên đối phó Lâm Ngọc Trúc, lại đột nhiên cảm thấy sau đầu đau xót, bắt đầu ai u ai u kêu to.

Liếc mắt nhìn sang, thế nhưng lại là Đổng Mật Mật.

Trương Quế Hoa......

Hử? Đây là góp vui cái kiểu gì vậy.

Những đứa trẻ lớn lên trong ngõ hẻm, luôn giữ nguyên tắc giải quyết mâu thuẫn nội bộ, nhưng nếu có người ngoài đến bắt nạt, thì phải đoàn kết lại, không để bị người ngoài bắt nạt.

Vì thế, thời điểm Lý Hướng Bắc cùng Vương Dương chạy ra tới, Đổng Mật Mật còn nhanh hơn bọn hắn.

Gần như là nhìn thấy đánh nhau, liền giống như một con con báo vọt vào chiến trường.

Đổng Điềm Điềm sửng sốt một hồi, cũng chạy tới đối phó vị đại nương vừa đen vừa khoẻ kia.

Thanh niên trí thức còn lại, bao gồm cả Lý Hướng Bắc trên đầu quấn một tầng băng gạc, tập thể ngây ngốc.

Trần thẩm nghe thấy tiếng cãi vã ở sân sau nhà chung, liền bước ra khỏi nhà, thấy mọi người đã lao vào đánh nhau, vỗ đùi chạy tới can ngăn.

Trần thẩm đi kéo vợ đại đội trưởng, trong miệng khuyên Lâm Ngọc Trúc, "Tiểu tổ tông ơi, mau buông tay, mau buông tay."

Lâm Ngọc Trúc giữ vững tinh thần tôi không nghe, tôi không nghe, tôi nhất định không buông.

Vợ đại đội trưởng tức giận đá chân, Lâm Ngọc Trúc túm chặt tóc, linh hoạt né tránh.

Còn trêu ngươi hét lên: "Ha ha, bà đá không trúng, đá không trúng."

Ba người nhóm vợ đại đội trưởng ở nhà chung có thể nói là bị áp đảo thua thảm, mấy nha đầu ở nhà chung này quả thực toàn là người ra tay tàn nhẫn.

Cuối cùng vẫn là mấy đại nương đại thẩm sống quanh đây, cùng nhau chạy đến giải cứu người khỏi tay nhóm thanh niên trí thức.

Vợ đại đội trưởng và con dâu Trương Quế Hoa còn tạm ổn.

Ngoại trừ tóc trông có vẻ bù xù, nhiều nhất cũng chỉ là rơi vài sợi tóc trên nền tuyết.

Nhưng em dâu đại đội trưởng thì thảm hơn, bởi vì bà vừa đen vừa khỏe, gần như toàn bộ sức chiến đấu đều dồn lên người bà, thời điểm được giải cứu, không chỉ rụng mấy bó tóc lớn, mà khuôn mặt cũng vô cùng xuất sắc.

Mặt mũi bầm dập, còn có vài vết cào.

Máu chảy đầm đìa, nhìn mà nhóm đại nương đại thẩm hít hà một hơi.

Đừng để lại sẹo đấy.

Đổng Điềm Điềm ở một bên ghét bỏ moi móng tay, vẻ mặt buồn nôn, khiến mọi người câm nín thật lâu.

Trưởng thôn đang ở nhà vui vẻ uống rượu thì nghe thấy trong sân chạy tới mấy đứa trẻ, miệng hò hét: "Ông trưởng thôn, nhà thanh niên trí thức đánh nhau rồi, đánh nhau rồi ~"

Trưởng thôn đang đắm chìm trong vui sướng, nụ cười dần dần đọng lại......

Ông chỉ muốn an tĩnh uống một bữa rượu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện