Toàn bộ nhà chung đều biết Chu Nam thích đọc sách và báo chí, mỗi lần đi trấn trên đều phải đi một chuyến tới trạm phế liệu.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ cũng không biết hiện tại nam phụ và nữ chính đã tiến triển đến đâu, rất tò mò nha.
Mục đích của hai người không khác nhau lắm, vừa lúc cùng nhau hỗ trợ rút tờ báo ra, mỗi kỳ lấy ra hai tờ, mất thời gian khá dài mới chọn xong, báo chí của hai người dồn lại vẫn chưa được một chồng.
Nhìn độ cao này căng lắm là nửa chồng, Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi hỏi Chu Nam: "Ngươi có muốn lấy thêm một ít báo cũ trùng lặp không?" Luôn cảm thấy lấy ít như vậy mà vẫn phải trả theo giá quy định có chút thiệt thòi.
Chu Nam nghĩ hắn lấy báo cũ trùng lặp làm gì? Đột nhiên nghĩ đến đa số thanh niên trí thức ở nhà chung đều dùng giấy phế liệu để giải quyết vấn đề WC, trên mặt dần dần đỏ lên, lắc đầu.
Lâm Ngọc Trúc chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cũng không biết Chu Nam đỏ mặt cái gì, có đôi khi tâm tư của nam sinh cũng rất khó đoán, chỉ một chồng báo ít như vậy, vẫn phải trả 2 hào rõ ràng là không có lời, căn cứ tinh thần cần cù tiết kiệm, Lâm Ngọc Trúc nhỏ giọng nói: "Báo chí của chúng ta để chồng cùng nhau đi, lát nữa ta xem có thể mặc cả với ông lão một chút được không."
Chu Nam gật gật đầu.
Lâm Ngọc Trúc trong lòng chậc chậc chậc, cảm thấy nữ chính không lựa chọn nam hai cũng là có nguyên nhân..... Người lớn lên đẹp, giọng nói lại dễ nghe, nhưng không nói lời nào thì có ích lợi gì, tính tình này có chút nhàm chán nha!
Không cần phải nói nhiều, cầm báo chí liền đi ra cửa tìm ông lão, Lâm Ngọc Trúc thanh thuý (1) nói với ông lão: "Ông à, cháu chọn được ít báo, ông xem, còn chưa được nửa chồng, có thể lấy rẻ chút không?"
Ông lão mở mắt ra nhìn xem, chậm rì rì nói: "Nha đầu, một chồng nhỏ cũng là một chồng, hai hào, không mặc cả, ngươi mà đi toà soạn mua, không có giá hai hào đâu."
Lâm Ngọc Trúc mỉm cười ngọt ngào, mềm mại nói: "Ông à, ông nghe giọng nói hẳn là cũng biết chúng cháu không phải người địa phương, thật không dám giấu giếm, chúng cháu đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, rời xa quê hương không có người thân ở bên cạnh, cuộc sống này cũng chỉ còn lại sở thích đọc sách báo mà thôi, nhưng lại không có tiền chính thức đi mua, chỉ có thể kiếm ít đồ cũ về xem. Hiện giờ tiền trên người đều dùng để mua đồ ăn, ông thương chúng cháu, có thể thu ít tiền một chút được không?"
Ông lão dường như đã mềm lòng, giương mắt nhìn hai đứa trẻ trước mặt, gật gật đầu nói: "Được rồi, chỗ báo đó thu của các ngươi một hào."
Lâm Ngọc Trúc vội vàng nói lời cảm tạ, khen đến mức ông lão trong lòng cực kỳ thoả mãn, thấy ông vui vẻ, nàng lại nhân cơ hội đem mấy quyển sách trong ngực Chu Nam lấy ra mặc cả, ông lão không kiên trì, tính rẻ cho mấy hào tiền.
Chu Nam trợn mắt há hốc mồm đứng ở một bên, cảm giác có chút mới lạ.
Chờ hai người thanh toán tiền xong, ra khỏi trạm phế liệu, Lâm Ngọc Trúc đứng tại chỗ đem báo chí của hai người chia ra, đưa cho Chu Nam một nửa, nói: "Năm xu tiền." Dù đẹp trai cũng không thể không trả tiền.
Chu Nam vội vàng từ trong túi móc ra năm xu tiền đưa cho nàng.
Vừa nhận xong tiền Lâm Ngọc Trúc liền phát hiện có người đi tới, nghiêng đầu nhìn hoá ra vẫn là người quen, Triệu Hương Lan cùng Trương Diễm Thu, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy rất thú vị, nàng ở trạm phế liệu không gặp được nam nữ chính, nhưng lại chờ được hai nữ phụ.
Ánh mắt Trương Diễm Thu ở trên người hai người dò xét, khoé miệng cong lên một độ cong quỷ dị.
Lúc Triệu Hương Lan nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc thần sắc rõ ràng có chút cứng đờ, tuy nhiên rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường, thấy Lâm Ngọc Trúc nhìn lại đây, trên mặt đầy ý cười, hỏi: "Lâm thanh niên trí thức cũng thích đọc báo à?"
Ý cười trên mặt nàng không lan được đến đáy mắt, Lâm Ngọc Trúc một lát đã kịp phản ứng, đây là muốn thử nàng.
Chậc chậc chậc, nghiệt duyên a nghiệt duyên, nhìn thấy mấy nữ phụ một đám đều vì nam nhân mà điên cuồng, chuồn thôi chuồn thôi.
"Ừm, ngày thường cũng không có gì xem, nên suy nghĩ kiếm ít báo cũ về đọc." Duỗi tay không đánh người mặt cười, Lâm Ngọc Trúc cũng cười ha hả trả lời.
Triệu Hương Lan không được tự nhiên cười theo, trong lòng có chút không tin lời nàng nói, nghĩ rằng đó chỉ là cái cớ, trước đây sao không thấy nàng thích đọc báo, chẳng lẽ nàng cũng có ý với Chu Nam?
Nghĩ vậy, Triệu Hương Lan trong lòng căng thẳng, nhìn Lâm Ngọc Trúc yểu điệu trước mặt, càng thêm hụt hẫng.
"Thật đúng là nhàn hạ thoải mái, không giống chúng ta, làm việc cả ngày mệt sắp chết, nơi nào còn có tâm tình đọc báo."
Rất nhàn hạ thoải mái Chu Nam đồng chí vô tội bị trúng đạn, hắn hơi khó hiểu đối phương nói lời này là có ý gì? Nói hắn?
Đây là chế giễu nàng kiếm được ít công điểm? Hay là chê nàng lười?
Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, lười phản ứng với người vì yêu mà choáng váng đầu óc, vui tươi hớn hở hỏi: "Các ngươi đây là tới làm gì?"
Triệu Hương Lan:...... Nàng tới đây tìm cơ hội tiếp cận Chu Nam.
Nàng biết Chu Nam mỗi lần đi trấn trên đều sẽ tới trạm phế liệu, hôm nay vốn dĩ nàng cũng muốn kiếm một ít báo cũ giả vờ một chút.
Hiện giờ thốt ra lời như vậy, mới phản ứng lại lời nói vừa rồi của mình là cỡ nào không ổn, trên mặt càng thêm cứng đờ.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy tâm tư của nữ nhân cũng rất khó đoán, chỉ thuận miệng hỏi một câu, sao lại còn không được tự nhiên hơn đây.
"Người nhiều hơn, bàn ghế luôn là không đủ dùng, ta nghĩ tới trạm phế liệu xem xem, có thể lấy về tận dụng lại hay không." Triệu Hương Lan chỉ xấu hổ trong nháy mắt, lập tức lại dịu dàng hào phóng nói.
Lâm Ngọc Trúc cực kỳ bội phục, loại lý do tiếp cận người này cũng có thể nói ra, tiêu tiền có rủi ro nha muội tử.
"Chu đồng chí, có thể ở lại hay không, lát nữa giúp chúng ta chuyển đồ về?" Triệu Hương Lan cảm thấy lý do mình nói cực kỳ tốt, vừa có thể tỏ ra chính mình hào phóng khéo léo vừa có thể giữ Chu Nam lại.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì đối với các nàng nói: "Vậy các ngươi xem đi, ta đi trước."
Nhìn Lâm Ngọc Trúc nhanh như chớp liền chạy đi không thấy bóng dáng, Triệu Hương Lan ánh mắt lóe lóe, trong lòng hừ lạnh, xem như ngươi thức thời.
Đợi chuồn ra khỏi chỗ thị phi, Lâm Ngọc Trúc nhìn bóng trên mặt đất, ừm lúc này tiệm cơm quốc doanh hẳn là đã mở cửa.
Đi vào tiệm cơm quốc doanh, thấy một đống người đứng xếp hàng bên cạnh xửng hấp, Lâm Ngọc Trúc cho rằng những người này là xếp hàng mua màn thầu, đến gần thì thấy hương vị thịt nồng đậm, Lâm Ngọc Trúc suýt nữa đã chảy nước miếng.
Không nói hai lời, cũng đi ra sau xếp hàng, đi đến giữa hàng thì bị một bàn tay to lớn bụ bẫm ngăn lại, nhìn xem thì hoá ra là người quen, hôm qua ở tiệm cơm cũng gặp được Mập Mạp, Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm Mập Mạp này sống như thế nào, lớn lên ở tiệm cơm sao?
"Tiểu muội muội, sao giờ ngươi mới tới, mau đứng ở trước ca ca này." Mập Mạp làm mặt quỷ với nàng.
Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, thấy Mập Mạp liên tiếp dịch về phía sau, cứng rắn nhường ra một vị trí cho nàng.
Tuy nói chen hàng rất đáng xấu hổ, nhưng mà Lâm Ngọc Trúc vẫn là vô sỉ đứng vào.
Sau đó liền nghe thấy Mập Mạp nhỏ giọng nói thầm: "Muội tử, ta nói cho ngươi biết, bánh bao nhân thịt chỉ hấp hai khay, ngươi xếp hàng phía sau căn bản mua không được."
Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, cũng nhỏ giọng nói thầm: "Cảm ơn Mập Mạp ca."
"Ai? Ta rất béo sao, gần đây giảm xuống không ít cân đâu."
Lâm Ngọc Trúc nhìn mặt hắn tròn vo rung rung lên, mắt cười cong cong nói: "Không thể nói là hơi béo được, phải nói là rất béo mới đúng."
Nàng chính là còn nhớ rõ Mập Mạp này nói nàng lùn đấy, tổn thương thì phải cùng chịu.
Mập Mạp bị lời này đả kích rồi, Lâm Ngọc Trúc vội vàng cười hì hì nói: "Ha ha, trêu ngươi thôi, Mập Mạp ca, không béo không béo, một chút cũng không béo."
Lý Mập Mạp:...... Hắn bây giờ còn tin mấy lời này?
"Nghe nói, con người chỉ cần có niềm tin vững chắc thì cái gì cũng có thể thành công, trước kia ở trong ngõ nhà ta có một cô nương béo, nàng nghe được lời này mỗi ngày sáng sớm đều quỳ gối bên mép giường, liên tục nói ta nhất định sẽ gầy, ngươi đoán xem kết quả thế nào?"
Lý Mập Mạp nghe chăm chú, cũng hỏi theo: "Thế nào?"
"Ừm... liền thật sự gầy, gần giống như ta vậy."
"Thật sao?" Lý Mập Mạp đôi mắt ti hí đều trừng lớn thêm vài phần, giống như có chút tin tưởng hô lên.
=.=.=.=.=.=
(1) Thanh thuý: Tiếng nói trong trẻo và vang xa.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ cũng không biết hiện tại nam phụ và nữ chính đã tiến triển đến đâu, rất tò mò nha.
Mục đích của hai người không khác nhau lắm, vừa lúc cùng nhau hỗ trợ rút tờ báo ra, mỗi kỳ lấy ra hai tờ, mất thời gian khá dài mới chọn xong, báo chí của hai người dồn lại vẫn chưa được một chồng.
Nhìn độ cao này căng lắm là nửa chồng, Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi hỏi Chu Nam: "Ngươi có muốn lấy thêm một ít báo cũ trùng lặp không?" Luôn cảm thấy lấy ít như vậy mà vẫn phải trả theo giá quy định có chút thiệt thòi.
Chu Nam nghĩ hắn lấy báo cũ trùng lặp làm gì? Đột nhiên nghĩ đến đa số thanh niên trí thức ở nhà chung đều dùng giấy phế liệu để giải quyết vấn đề WC, trên mặt dần dần đỏ lên, lắc đầu.
Lâm Ngọc Trúc chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cũng không biết Chu Nam đỏ mặt cái gì, có đôi khi tâm tư của nam sinh cũng rất khó đoán, chỉ một chồng báo ít như vậy, vẫn phải trả 2 hào rõ ràng là không có lời, căn cứ tinh thần cần cù tiết kiệm, Lâm Ngọc Trúc nhỏ giọng nói: "Báo chí của chúng ta để chồng cùng nhau đi, lát nữa ta xem có thể mặc cả với ông lão một chút được không."
Chu Nam gật gật đầu.
Lâm Ngọc Trúc trong lòng chậc chậc chậc, cảm thấy nữ chính không lựa chọn nam hai cũng là có nguyên nhân..... Người lớn lên đẹp, giọng nói lại dễ nghe, nhưng không nói lời nào thì có ích lợi gì, tính tình này có chút nhàm chán nha!
Không cần phải nói nhiều, cầm báo chí liền đi ra cửa tìm ông lão, Lâm Ngọc Trúc thanh thuý (1) nói với ông lão: "Ông à, cháu chọn được ít báo, ông xem, còn chưa được nửa chồng, có thể lấy rẻ chút không?"
Ông lão mở mắt ra nhìn xem, chậm rì rì nói: "Nha đầu, một chồng nhỏ cũng là một chồng, hai hào, không mặc cả, ngươi mà đi toà soạn mua, không có giá hai hào đâu."
Lâm Ngọc Trúc mỉm cười ngọt ngào, mềm mại nói: "Ông à, ông nghe giọng nói hẳn là cũng biết chúng cháu không phải người địa phương, thật không dám giấu giếm, chúng cháu đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, rời xa quê hương không có người thân ở bên cạnh, cuộc sống này cũng chỉ còn lại sở thích đọc sách báo mà thôi, nhưng lại không có tiền chính thức đi mua, chỉ có thể kiếm ít đồ cũ về xem. Hiện giờ tiền trên người đều dùng để mua đồ ăn, ông thương chúng cháu, có thể thu ít tiền một chút được không?"
Ông lão dường như đã mềm lòng, giương mắt nhìn hai đứa trẻ trước mặt, gật gật đầu nói: "Được rồi, chỗ báo đó thu của các ngươi một hào."
Lâm Ngọc Trúc vội vàng nói lời cảm tạ, khen đến mức ông lão trong lòng cực kỳ thoả mãn, thấy ông vui vẻ, nàng lại nhân cơ hội đem mấy quyển sách trong ngực Chu Nam lấy ra mặc cả, ông lão không kiên trì, tính rẻ cho mấy hào tiền.
Chu Nam trợn mắt há hốc mồm đứng ở một bên, cảm giác có chút mới lạ.
Chờ hai người thanh toán tiền xong, ra khỏi trạm phế liệu, Lâm Ngọc Trúc đứng tại chỗ đem báo chí của hai người chia ra, đưa cho Chu Nam một nửa, nói: "Năm xu tiền." Dù đẹp trai cũng không thể không trả tiền.
Chu Nam vội vàng từ trong túi móc ra năm xu tiền đưa cho nàng.
Vừa nhận xong tiền Lâm Ngọc Trúc liền phát hiện có người đi tới, nghiêng đầu nhìn hoá ra vẫn là người quen, Triệu Hương Lan cùng Trương Diễm Thu, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy rất thú vị, nàng ở trạm phế liệu không gặp được nam nữ chính, nhưng lại chờ được hai nữ phụ.
Ánh mắt Trương Diễm Thu ở trên người hai người dò xét, khoé miệng cong lên một độ cong quỷ dị.
Lúc Triệu Hương Lan nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc thần sắc rõ ràng có chút cứng đờ, tuy nhiên rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường, thấy Lâm Ngọc Trúc nhìn lại đây, trên mặt đầy ý cười, hỏi: "Lâm thanh niên trí thức cũng thích đọc báo à?"
Ý cười trên mặt nàng không lan được đến đáy mắt, Lâm Ngọc Trúc một lát đã kịp phản ứng, đây là muốn thử nàng.
Chậc chậc chậc, nghiệt duyên a nghiệt duyên, nhìn thấy mấy nữ phụ một đám đều vì nam nhân mà điên cuồng, chuồn thôi chuồn thôi.
"Ừm, ngày thường cũng không có gì xem, nên suy nghĩ kiếm ít báo cũ về đọc." Duỗi tay không đánh người mặt cười, Lâm Ngọc Trúc cũng cười ha hả trả lời.
Triệu Hương Lan không được tự nhiên cười theo, trong lòng có chút không tin lời nàng nói, nghĩ rằng đó chỉ là cái cớ, trước đây sao không thấy nàng thích đọc báo, chẳng lẽ nàng cũng có ý với Chu Nam?
Nghĩ vậy, Triệu Hương Lan trong lòng căng thẳng, nhìn Lâm Ngọc Trúc yểu điệu trước mặt, càng thêm hụt hẫng.
"Thật đúng là nhàn hạ thoải mái, không giống chúng ta, làm việc cả ngày mệt sắp chết, nơi nào còn có tâm tình đọc báo."
Rất nhàn hạ thoải mái Chu Nam đồng chí vô tội bị trúng đạn, hắn hơi khó hiểu đối phương nói lời này là có ý gì? Nói hắn?
Đây là chế giễu nàng kiếm được ít công điểm? Hay là chê nàng lười?
Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, lười phản ứng với người vì yêu mà choáng váng đầu óc, vui tươi hớn hở hỏi: "Các ngươi đây là tới làm gì?"
Triệu Hương Lan:...... Nàng tới đây tìm cơ hội tiếp cận Chu Nam.
Nàng biết Chu Nam mỗi lần đi trấn trên đều sẽ tới trạm phế liệu, hôm nay vốn dĩ nàng cũng muốn kiếm một ít báo cũ giả vờ một chút.
Hiện giờ thốt ra lời như vậy, mới phản ứng lại lời nói vừa rồi của mình là cỡ nào không ổn, trên mặt càng thêm cứng đờ.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy tâm tư của nữ nhân cũng rất khó đoán, chỉ thuận miệng hỏi một câu, sao lại còn không được tự nhiên hơn đây.
"Người nhiều hơn, bàn ghế luôn là không đủ dùng, ta nghĩ tới trạm phế liệu xem xem, có thể lấy về tận dụng lại hay không." Triệu Hương Lan chỉ xấu hổ trong nháy mắt, lập tức lại dịu dàng hào phóng nói.
Lâm Ngọc Trúc cực kỳ bội phục, loại lý do tiếp cận người này cũng có thể nói ra, tiêu tiền có rủi ro nha muội tử.
"Chu đồng chí, có thể ở lại hay không, lát nữa giúp chúng ta chuyển đồ về?" Triệu Hương Lan cảm thấy lý do mình nói cực kỳ tốt, vừa có thể tỏ ra chính mình hào phóng khéo léo vừa có thể giữ Chu Nam lại.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì đối với các nàng nói: "Vậy các ngươi xem đi, ta đi trước."
Nhìn Lâm Ngọc Trúc nhanh như chớp liền chạy đi không thấy bóng dáng, Triệu Hương Lan ánh mắt lóe lóe, trong lòng hừ lạnh, xem như ngươi thức thời.
Đợi chuồn ra khỏi chỗ thị phi, Lâm Ngọc Trúc nhìn bóng trên mặt đất, ừm lúc này tiệm cơm quốc doanh hẳn là đã mở cửa.
Đi vào tiệm cơm quốc doanh, thấy một đống người đứng xếp hàng bên cạnh xửng hấp, Lâm Ngọc Trúc cho rằng những người này là xếp hàng mua màn thầu, đến gần thì thấy hương vị thịt nồng đậm, Lâm Ngọc Trúc suýt nữa đã chảy nước miếng.
Không nói hai lời, cũng đi ra sau xếp hàng, đi đến giữa hàng thì bị một bàn tay to lớn bụ bẫm ngăn lại, nhìn xem thì hoá ra là người quen, hôm qua ở tiệm cơm cũng gặp được Mập Mạp, Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm Mập Mạp này sống như thế nào, lớn lên ở tiệm cơm sao?
"Tiểu muội muội, sao giờ ngươi mới tới, mau đứng ở trước ca ca này." Mập Mạp làm mặt quỷ với nàng.
Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, thấy Mập Mạp liên tiếp dịch về phía sau, cứng rắn nhường ra một vị trí cho nàng.
Tuy nói chen hàng rất đáng xấu hổ, nhưng mà Lâm Ngọc Trúc vẫn là vô sỉ đứng vào.
Sau đó liền nghe thấy Mập Mạp nhỏ giọng nói thầm: "Muội tử, ta nói cho ngươi biết, bánh bao nhân thịt chỉ hấp hai khay, ngươi xếp hàng phía sau căn bản mua không được."
Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, cũng nhỏ giọng nói thầm: "Cảm ơn Mập Mạp ca."
"Ai? Ta rất béo sao, gần đây giảm xuống không ít cân đâu."
Lâm Ngọc Trúc nhìn mặt hắn tròn vo rung rung lên, mắt cười cong cong nói: "Không thể nói là hơi béo được, phải nói là rất béo mới đúng."
Nàng chính là còn nhớ rõ Mập Mạp này nói nàng lùn đấy, tổn thương thì phải cùng chịu.
Mập Mạp bị lời này đả kích rồi, Lâm Ngọc Trúc vội vàng cười hì hì nói: "Ha ha, trêu ngươi thôi, Mập Mạp ca, không béo không béo, một chút cũng không béo."
Lý Mập Mạp:...... Hắn bây giờ còn tin mấy lời này?
"Nghe nói, con người chỉ cần có niềm tin vững chắc thì cái gì cũng có thể thành công, trước kia ở trong ngõ nhà ta có một cô nương béo, nàng nghe được lời này mỗi ngày sáng sớm đều quỳ gối bên mép giường, liên tục nói ta nhất định sẽ gầy, ngươi đoán xem kết quả thế nào?"
Lý Mập Mạp nghe chăm chú, cũng hỏi theo: "Thế nào?"
"Ừm... liền thật sự gầy, gần giống như ta vậy."
"Thật sao?" Lý Mập Mạp đôi mắt ti hí đều trừng lớn thêm vài phần, giống như có chút tin tưởng hô lên.
=.=.=.=.=.=
(1) Thanh thuý: Tiếng nói trong trẻo và vang xa.
Danh sách chương