Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngay khi cậu chờ đợi bánh thô của mình, bèn thấy Thẩm Vi Vi bưng dĩa bánh kẹp trứng gà và hẹ rất lớn đi tới đặt trước mặt cậu, còn đưa một đôi đũa cho cậu: “Ăn đi.”
Tiểu An nhìn ngó xung quanh, không có bánh thô, cậu ăn gì đây? “Sao không ăn?” Thẩm Vi Vi thấy bọn nhỏ đều không ăn.
“Bánh thô đâu ạ?” Tiểu An cố gắng kiềm chế bản thân, không nhìn đĩa bánh kẹp trứng gà và hẹ đang tỏa mùi thơm kia.
“Bánh thô gì…” Lúc này Thẩm Vi Vi mới phản ứng lại. Bình thường ở nhà, tuy hai đứa nhỏ đều ăn bánh thô khó nuốt, Tiếu Cúc Hoa lại không hà khắc với mình. Mỗi ngày bà ta đều ăn lương thực mịn, còn có một quả trứng gà, hai đứa nhỏ chỉ có thể nhìn bà ta ăn, tự mình gặm bánh thô không cắn nổi.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Thẩm Vi Vi càng khó chịu hơn. Cô muốn xoa đầu hai đứa nhỏ, sau khi nhớ lại sự kháng cự của Đại Phúc lúc trước, cô chợt rút tay về, chỉ cười nói: “Không có bánh thô, sau này cũng không có, mau ăn đi.”
Vừa dứt lời, bàn tay đen nhỏ đã cầm đũa vội vàng gắp bánh vào bát mình.
Bánh trứng hẹ chiên từ dầu nóng vừa thơm lại giòn, ăn vào vô cùng ngon miệng. Tiểu An giống như bị bỏ đói ba ngày ba đêm, ăn vừa nhanh vừa vội, chẳng khác gì sói con lần đầu thấy thịt.
Thẩm Vi Vi biết bọn nhỏ đói bụng cho nên sau khi chiên xong, cô đã cố ý để nguội một lát mới bưng ra. Lúc này ăn nhanh hơn nữa cũng không sợ bị nóng.
Nhìn hai đứa nhỏ ăn rất thỏa mãn, cô chợt mỉm cười, trong lòng lại rất đau đớn.
Cũng may, may mà cô đã về, hết thảy vẫn còn kịp. Cô sẽ sống sót thật tốt, cũng nhất định nuôi dạy hai đứa nhỏ thành người.
Bánh trứng hẹ mà Thẩm Vi Vi làm cũng không lớn, với kích cỡ của đứa nhỏ ăn chừng bốn cái là đủ. Tiểu An ăn năm cái, vươn đũa ra còn muốn gắp thêm, bị Thẩm Vi Vi cản lại. Đại Phúc ở bên cạnh lại chỉ ăn hai cái.
Lúc đầu cậu ăn rất nhanh, hẳn là quá đói. Khi ăn cái đầu tiên còn nhanh hơn cả Tiểu An, nhưng đến cái thứ hai thì lại trở nên rất chậm.
Không phải không đói mà là cậu nghĩ không ra vì sao người mẹ này lại làm món ngon như thế cho bọn họ ăn.
Cậu chưa từng ăn món ăn làm từ bột mì trắng và trứng gà như thế này, thế nhưng cậu đã nhìn thấy người khác ăn rồi.
Mọi người đều nói bột mì trắng rất đắt tiền, trứng gà còn đắt hơn, chỉ được ăn vào mỗi dịp lễ Tết. Hôm nay không phải là Tết, cũng không phải ngày lễ, vì sao mẹ lại nấu món ngon thế cho bọn họ ăn chứ?
Đại Phúc nghĩ mãi không ra.
Cho nên mặc dù cậu rất đói, món ngon trước mắt cũng rất thơm. Cậu chỉ ăn hai cái, sau đó đã buông đũa xuống.
Cậu nghĩ thầm, sẽ không có ai đột nhiên tốt với cậu. Cậu ăn ít chút, nếu sau này muốn cậu làm việc trả nợ thì cũng dễ dàng hơn.
Thẩm Vi Vi nhìn thấy tất cả động tác của cậu, trong lòng cô vô cùng chua xót nhưng không nói gì. Cô biết, Đại Phúc quá thiếu cảm giác an toàn, nếu bây giờ cô chọc thủng sẽ chỉ làm cho đứa nhỏ càng thêm sợ hãi, cô chỉ có thể chậm rãi từng bước mà thôi.
Chờ cơm nước xong, Thẩm Vi Vi bảo hai đứa nhỏ đi ngủ. Cô chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc trong nhà, xem cuối cùng Tiếu Cúc Hoa đã trộm bao nhiêu thứ, lập danh sách, đến lúc đó bắt bà ta trả lại toàn bộ.
Cô bận rộn trong phòng chính, Tiểu An ngồi trên giường đấu tranh với bản thân.
Ngay khi cậu chờ đợi bánh thô của mình, bèn thấy Thẩm Vi Vi bưng dĩa bánh kẹp trứng gà và hẹ rất lớn đi tới đặt trước mặt cậu, còn đưa một đôi đũa cho cậu: “Ăn đi.”
Tiểu An nhìn ngó xung quanh, không có bánh thô, cậu ăn gì đây? “Sao không ăn?” Thẩm Vi Vi thấy bọn nhỏ đều không ăn.
“Bánh thô đâu ạ?” Tiểu An cố gắng kiềm chế bản thân, không nhìn đĩa bánh kẹp trứng gà và hẹ đang tỏa mùi thơm kia.
“Bánh thô gì…” Lúc này Thẩm Vi Vi mới phản ứng lại. Bình thường ở nhà, tuy hai đứa nhỏ đều ăn bánh thô khó nuốt, Tiếu Cúc Hoa lại không hà khắc với mình. Mỗi ngày bà ta đều ăn lương thực mịn, còn có một quả trứng gà, hai đứa nhỏ chỉ có thể nhìn bà ta ăn, tự mình gặm bánh thô không cắn nổi.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Thẩm Vi Vi càng khó chịu hơn. Cô muốn xoa đầu hai đứa nhỏ, sau khi nhớ lại sự kháng cự của Đại Phúc lúc trước, cô chợt rút tay về, chỉ cười nói: “Không có bánh thô, sau này cũng không có, mau ăn đi.”
Vừa dứt lời, bàn tay đen nhỏ đã cầm đũa vội vàng gắp bánh vào bát mình.
Bánh trứng hẹ chiên từ dầu nóng vừa thơm lại giòn, ăn vào vô cùng ngon miệng. Tiểu An giống như bị bỏ đói ba ngày ba đêm, ăn vừa nhanh vừa vội, chẳng khác gì sói con lần đầu thấy thịt.
Thẩm Vi Vi biết bọn nhỏ đói bụng cho nên sau khi chiên xong, cô đã cố ý để nguội một lát mới bưng ra. Lúc này ăn nhanh hơn nữa cũng không sợ bị nóng.
Nhìn hai đứa nhỏ ăn rất thỏa mãn, cô chợt mỉm cười, trong lòng lại rất đau đớn.
Cũng may, may mà cô đã về, hết thảy vẫn còn kịp. Cô sẽ sống sót thật tốt, cũng nhất định nuôi dạy hai đứa nhỏ thành người.
Bánh trứng hẹ mà Thẩm Vi Vi làm cũng không lớn, với kích cỡ của đứa nhỏ ăn chừng bốn cái là đủ. Tiểu An ăn năm cái, vươn đũa ra còn muốn gắp thêm, bị Thẩm Vi Vi cản lại. Đại Phúc ở bên cạnh lại chỉ ăn hai cái.
Lúc đầu cậu ăn rất nhanh, hẳn là quá đói. Khi ăn cái đầu tiên còn nhanh hơn cả Tiểu An, nhưng đến cái thứ hai thì lại trở nên rất chậm.
Không phải không đói mà là cậu nghĩ không ra vì sao người mẹ này lại làm món ngon như thế cho bọn họ ăn.
Cậu chưa từng ăn món ăn làm từ bột mì trắng và trứng gà như thế này, thế nhưng cậu đã nhìn thấy người khác ăn rồi.
Mọi người đều nói bột mì trắng rất đắt tiền, trứng gà còn đắt hơn, chỉ được ăn vào mỗi dịp lễ Tết. Hôm nay không phải là Tết, cũng không phải ngày lễ, vì sao mẹ lại nấu món ngon thế cho bọn họ ăn chứ?
Đại Phúc nghĩ mãi không ra.
Cho nên mặc dù cậu rất đói, món ngon trước mắt cũng rất thơm. Cậu chỉ ăn hai cái, sau đó đã buông đũa xuống.
Cậu nghĩ thầm, sẽ không có ai đột nhiên tốt với cậu. Cậu ăn ít chút, nếu sau này muốn cậu làm việc trả nợ thì cũng dễ dàng hơn.
Thẩm Vi Vi nhìn thấy tất cả động tác của cậu, trong lòng cô vô cùng chua xót nhưng không nói gì. Cô biết, Đại Phúc quá thiếu cảm giác an toàn, nếu bây giờ cô chọc thủng sẽ chỉ làm cho đứa nhỏ càng thêm sợ hãi, cô chỉ có thể chậm rãi từng bước mà thôi.
Chờ cơm nước xong, Thẩm Vi Vi bảo hai đứa nhỏ đi ngủ. Cô chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc trong nhà, xem cuối cùng Tiếu Cúc Hoa đã trộm bao nhiêu thứ, lập danh sách, đến lúc đó bắt bà ta trả lại toàn bộ.
Cô bận rộn trong phòng chính, Tiểu An ngồi trên giường đấu tranh với bản thân.
Danh sách chương