Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cho nên lời Tiểu An nói không chỉ có nhóm bạn nhỏ của cậu nghe thấy, mà ngay cả người lớn chung quanh đều nghe được.

Trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt mọi người bèn trở nên cực kỳ đặc sắc.

Khá lắm, hôm nay bọn họ còn đang nói, vợ của đoàn trưởng Trình có đẹp hơn nữa cũng có làm được gì đâu, chắc chắn không quản được hai đứa nhỏ trong nhà.

Có ai mà không biết hai đứa con của đoàn trưởng Trình nghịch ngợm nổi tiếng nhất quân khu, bị tất cả ba mẹ xem như tài liệu phản diện giảng dạy. Ngay cả bà nội tốt như Tiếu Cúc Hoa cũng bị bọn nó chọc tức không chịu nổi, Thẩm Vi Vi vừa mới tỉnh lại từ trên giường bệnh, nói không chừng lại tức giận nhập viện nữa cho xem.

Kết quả bấy giờ mới được một ngày. Thẩm Vi Vi không những không tức giận vào viện, ngược lại còn thuần hóa đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Không thèm chơi mà đã vội vàng chạy về làm việc.

Chuyện này, đồng chí Thẩm cũng quá có bản lĩnh đi.

Tiểu An còn không biết cậu tùy ý nói hai câu ở bên ngoài, sẽ mang đến cho mẹ cậu ảnh hưởng như thế nào.

Lúc này, cậu ngồi ở trên ghế, cả người đều không vui.

Vừa rồi cậu vội vàng chạy về nhà muốn làm việc, kết quả Thẩm Vi Vi lại nói cho cậu biết là trong nhà không còn việc gì để làm.

Tiểu An không tin, cậu cầm giẻ lau muốn lau bàn, kết quả phát hiện bàn đã lau sạch sẽ, muốn quét nhà, dưới đất cũng quét rồi, muốn gấp chăn…



“Buổi tối còn gấp chăn gì nữa?” Thẩm Vi Vi hỏi.

Tiểu An suy sụp: “Nhưng con muốn làm việc.”

Thẩm Vi Vi vừa nhìn đã biết thằng nhóc này đang suy nghĩ gì, cô cũng không ngăn cản, cười nói: “Vậy ngày mai dậy sớm một chút làm việc. ”

Tiểu An thở dài gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.

Ngày mai cậu nhất định phải dậy thật sớm…

Nghĩ như vậy, chờ sau khi tắm rửa xong, cậu nhanh chóng đi ngủ. Tiểu An thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm may mà mẹ không quá xấu, cho cậu ngủ một mình. Nếu mẹ bảo cậu ngủ chung với Đại Phúc, cậu sẽ…

“Tiểu An, mau tới đây, hôm nay ba mẹ con chúng ta ngủ cùng nhau.” Giọng nói của Thẩm Vi Vi truyền tới cánh cửa.

Trình Tiểu An: “…”

A a a a cậu thu hồi câu nói kia, mẹ thật sự rất xấu! Sáng sớm hôm sau, trước khi bầu trời sáng rõ, Thẩm Vi Vi đã tỉnh lại.



Nhìn hai đứa trẻ nằm bên cạnh ngủ ngon lành, cô không nhịn được cười.

Đêm qua khi cô gọi hai đứa trẻ đến ngủ cùng nhau, mỗi đứa đều xụ mặt, gai toàn thân như muốn dựng lên.

Cô cười giải thích: “Chăn của các con quá mỏng, hôm nay lạnh như vậy, ngủ một đêm sẽ lạnh.”

Tất cả bông trong chăn trong nhà đều bị Tiếu Cúc Hoa móc sạch trộm đi, chỉ còn lại chăn của Trình Diễm là vẫn tốt. Nhiệt độ buổi tối rất thấp, hơn nữa hai đứa nhỏ vốn đã yếu ớt, Thẩm Vi Vi cũng không dám mạo hiểm.

Cô nói như vậy, lúc này hai đứa nhỏ mới chấp nhận, nhưng vẫn không muốn ở cùng một chỗ, nhất định phải để mẹ ngủ ở giữa. Mặc dù mẹ rất xấu nhưng Đại Phúc/Tiểu An bên cạnh lại càng đáng ghét hơn!

Hai thằng nhóc kia đều nghĩ như vậy, Thẩm Vi Vi vui vẻ đồng ý, ôm bọn nhỏ ngủ say.

Cô dậy sớm như vậy là vì muốn múc nước.

Nhà trệt bên này gì cũng tốt, chỉ là dùng nước không tiện, không có vòi nước, phải đi đến cái giếng chân núi bên kia lấy nước.

Bởi vì có rất nhiều người cho nên nhất định phải đến sớm.

Nhưng cô vừa mới mặc xong quần áo đã nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ bên ngoài phòng.

Thẩm Vi Vi giật mình, chải tóc xong mở ra xem, bèn phát hiện có một đồng chí nữ lạ mặt đứng trong sân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện