Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đặc biệt là hôm nay giảm nhiệt, ngồi xuống trong phòng, đốt lửa, vây quanh lò lửa nói sục sôi ngất trời.

Mọi người đang nói hăng say, đột nhiên có người chạy vào, lớn tiếng nói: “Các người không biết đâu, vợ doàn trưởng Trình, tỉnh!!”

“Cái gì? Tỉnh?!”

------

Bác sĩ Chu nhìn Thẩm Vi Vi ngồi trên giường, cảm thấy đầu mình có hơi đau.

Chuyện này nói ra rất dài dòng, hơn nửa năm trước, khi Trình Diễm chuyển sang đây, Trương Lữ Trường bèn gọi bác sĩ Chu đi sang, nói cho anh ấy biết có một bệnh nhân gọi là Thẩm Vi Vi vào bệnh viện bọn họ, xin anh ấy nhất định phải điều trị cẩn thận.

Bác sĩ Chu y thuật tốt, tuy liên tục công tác ở bệnh viện quân khu, nhưng kỹ thuật cũng là số một số số hai ở toàn bộ tỉnh Bắc. Trương Lữ Trường hiểu rõ Trình Diễm, biết trong lòng anh vợ quan trọng bao nhiêu, thậm chí anh nghĩ hết cách sớm ngày thăng chức chuyẻng đến bên này, đểu bởi vì điều kiện chữa bệnh ở đây rất tốt, rất có hi vọng chữa khỏi cho vợ anh.

Cho nên dặn dò rất nhiều với bác sĩ Chu, xin anh ấy nhất định phải tận tâm.

Anh ấy cũng như thế, chớ nói chi là Trình Diễm.

Có thể nói như vậy, nhiều ngày trôi qua như thế, ngoại trừ ra ngoài huấn luyện, ra ngoài làm nhiệm vụ, thời gian Trình Diễm ở bệnh viện nhiều hơn về nhà, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi thì trông ở đây, hận không thể cả ngày tìm bác sĩ Chu hỏi mười lần, khi nào vợ anh tỉnh lại.

Dưới tình huống này, đầu bác sĩ Chu cũng bị làm cho lớn ra, anh ấy rất muốn nói cho doàn trưởng Trình trước mắt, đây không phải anh ấy không chữa trị, là anh ấy căn bản trị không khỏi.

Tình huống Thẩm Vi Vi quá đặc biệt, anh ấy kiểm tra nhiều lần rồi, cũng không phát hiện có thương tổn gì, về phần vì sao cô hôn mê bất tỉnh, hoặc là chỗ thương tổn quá bí mật, bây giờ vẫn không kiểm tra ra được, hoặc là bệnh khác anh ấy không thông thạo.



Ngay khi anh ấy khổ não phải ăn nói với Trình Diễm thế nào, buổi trưa này, chợt nghe thấy y tá kiểm tra phong nói Thẩm Vi Vi tỉnh rồi.

Bác sĩ Chu kích động không thôi, vừa bảo người thông báo cho Trình Diễm sang đây, vừa vội đi kiểm tra tình hình.

Kiểm tra một hồi phát hiện Thẩm Vi Vi không chỉ tỉnh, cũng không có bệnh khác, ngoại trừ nằm lâu vô cùng suy yếu, cũng không có những vấn đề khác.

Quá tốt rồi!

Bác sĩ Chu thầm nghĩ cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu, anh ấy phát hiện Thẩm Vi Vi ngồi trên giường, cau mày, không nói được một lời.

Anh ấy giật mình, rất sợ cô khó chịu ở đâu: “Đồng chí Thẩm, cô không sao chứ? Có gì không thoải mái nhất định phải nói cho tôi biết đó!”

“Tôi không sao.” Thẩm Vi Vi lắc đầu về phía anh ấy, sau đó lại dời tầm mắt, tiếp tục đờ ra.

Bác sĩ Chu: “...” Đây rốt cuộc là làm sao thế? ------

Bác sĩ Chu không biết, thực ra Thẩm Vi Vi cũng không phải đờ ra, cô chỉ là đang suy tư những chuyện xảy ra khi mình hôn mê.

Năm ấy Thẩm Vi Vi hai mươi tuổi kết hôn với Trình Diễm, nói thật ra, trước đó hai người gặp gỡ không nhiều lắm, nếu không phải chị dâu cô làm mai, Thẩm Vi Vi sau đó cũng không nghĩ tới sẽ gả cho Trình Diễm.

Nhưng Thẩm Vi Vi cũng rất hài lòng, dù sao vẻ ngoài Trình Diễm xuất chúng, còn là quân nhân, mỗi tháng trợ cấp cũng hơn mười tệ, tiền lương còn cao hơn công nhân trong thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện