Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đỗ Tiểu Quyên rất kinh ngạc, ngay cả khi cô ấy chưa có con nhưng vẫn biết vấn đề này nghiêm trọng biết bao nhiêu.

Nhưng làm thế nào lại suy dinh dưỡng? Rõ ràng là mẹ của đoàn trưởng đối xử với hai đứa cháu trai rất tốt mà.

Mặc dù Thẩm Vi Vi đã đoán được sẽ như thế này từ trước, nhưng vẫn không nhịn được mà trở nên tức giận, cô hỏi: “Bác sĩ Chu, bọn nó có cần uống thuốc không?”

Lương y như từ mẫu, đặc biệt là những bác sĩ lớn tuổi như bác sĩ Chu, không đành lòng nhìn thấy trẻ em phải chịu đau đớn nhất, nhưng ông ấy cũng biết Thẩm Vi Vi vừa mới tỉnh lại, những chuyện này không liên quan gì đến cô, ông ấy đoán có lẽ là người lớn nào đó trong nhà không quan tâm chăm sóc trẻ nhỏ, khi đề cập đến chuyện trong nhà, ông ấy không tiện hỏi gì thêm.

“Không cần uống thuốc, nhưng tôi có thể kê một ít thuốc trung y bồi bổ, cô có thể nấu canh cho bọn trẻ uống, có thể nhanh chóng hồi phục thân thể.”

“Cảm ơn.” Thẩm Vi Vi gật gật đầu, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Có thuốc nào tốt cho mắt không?”

“Cho mắt?”

Không chỉ có là bác sĩ Chu, mà đến cả Tiểu An đứng bên cạnh cũng không hiểu.

Ông bác sĩ nói rằng sức khỏe của cậu không tốt, cậu biết điều đó, bởi vì có đôi khi cậu đánh nhau thua, nhưng mà mắt của cậu không có vấn đề gì hết, mỗi lần trốn học chạy ra ngoài chơi, cậu đều là người đầu tiên phát hiện khi có giáo viên tìm tới!

Tiểu An không hiểu, nhưng sau khi nghe lời mẹ nói xong, Đại Phúc, ngay lập tức siết chặt đôi bàn tay nhỏ đang thả lỏng bên người sau khi nghe những gì mẹ nói.

… Tại sao tự nhiên mẹ lại hỏi về vấn đề mắt?

Chẳng lẽ mẹ đã biết mắt của mình không được tốt rồi sao?

Thật ra thì Thẩm Vi Vi biết biện pháp tốt nhất đối với loại cận thị mắt như Đại Phúc là đi cắt kính cận, uốn nắn càng sớm càng tốt, nhưng trong thời điểm hiện giờ, có rất ít nơi có thể mua mắt kính.

Có thể ở thành phố sẽ có, nhưng thời điểm hiện tại đang rất loạn lạc, cô không dám dẫn hai đứa nhỏ đơn độc một mình đi ra ngoài, chỉ có thể tới hỏi thăm từ bác sĩ Chu trước.

“Chỉ là mắt có chút không thấy rõ lắm, nhưng không phải do bị thương cũng không phải vấn đề gì lớn.”

Bác sĩ Chu suy nghĩ một lúc: “Ý của cô là cận thị sao? Cái này không thuốc nào trị được, chẳng qua có những phương thuốc trung y tốt cho mắt, để tôi kê cho cô một ít.”

“Vâng, cảm ơn bác.”

Sau khi kê thuốc xong, bác sĩ Chu lại dặn dò cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, ngàn vạn lần không được để bản thân mệt mỏi, những lời này Thẩm Vi Vi đã nghe đi nghe lại quá nhiều lần, cô chỉ cười cười gật đầu, ngược lại Đỗ Tiểu Quyên bên cạnh lại nghe cực kỳ nghiêm túc.

Chờ đến khi ra khỏi cửa bệnh viện, cô ấy liền lập tức bước lên trước hai bước, đón lấy gói thuốc trên tay Thẩm Vi Vi.

Thẩm Vi Vi sửng sốt, Đỗ Tiểu Quyên nói: “Chị dâu, bác sĩ nói chị không được để bản thân mệt, để em xách giúp chị!”

Cô muốn nói không cần, chút thuốc trung y này căn bản cũng không nặng, hơn nữa thân thể cô không có vấn đề gì.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng nói lời nào, một cái lốc xoáy nho nhỏ màu đen đột nhiên xuất hiện từ bên cạnh, lấy mất túi thuốc trung y trong tay Đỗ Tiểu Quyên, rất nhiệt tình nói: “Con bắt được rồi con bắt được rồi!”

Thẩm Vi Vi nhìn khuôn mặt cười tươi đến lộ vẻ thần bí của Tiểu An, lời nói đến bên môi liền nuốt xuống: “Được rồi, vậy làm phiền Tiểu An nhé.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện