Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong lúc đang muốn biện minh rằng bản thân chưa nói cái gì thì nhìn thấy quả bóng đen nhỏ trước mặt cong cong mắt, nói rất lớn tiếng: “Chào thím ạ, thím cũng đến đây mua đồ sao, thật đúng là vất vả, thím phải chú ý an toàn đấy nhé.”

Tốt lắm, rất là lễ phép, mẹ nhất định sẽ cho hoa hồng nhỏ!

Tiểu An vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của mình, nghĩ thầm may mắn là có mẹ của Hổ Đầu ở đây, tuy rằng cậu không quen biết những người khác, nhưng cậu từng đánh nhau với Hổ Đầu nhiều như vậy, đừng nói đến mẹ của cậu ta, dù cả nhà cậu ta hóa thành tro cậu cũng sẽ nhận ra!

Hổ Đầu thật tốt, cậu quyết định sẽ tha cho cậu ta một lần trong lần đánh nhau kế tiếp!

Tiểu An vui vẻ sung sướng rời đi, hoàn toàn không biết mẹ của Hổ Đầu ở phía sau đã hoảng sợ biết bao nhiêu.

Mà bên khác, vợ quân nhân mới đến lại tràn đầy nghi hoặc, đây là Trình Tiểu An không lễ phép không có giáo dưỡng trong miệng mẹ của Hổ Đầu sao? Có giống đâu, trông đứa bé này lễ phép hơn Hổ Đầu cả ngày dùng mũi xem người, trước nay không thèm chào hỏi người lớn rất nhiều!

Không chỉ mỗi mẹ của Hổ Đầu và cô vợ quân nhân mới đến kinh ngạc, ngay cả những người khác đứng xem náo nhiệt xung quanh, lúc này cũng nhất trí sững người.

Ngày hôm qua có người nói Thẩm Vi Vi rất có bản lĩnh, dạy dỗ hai đứa con gai góc của mình trở nên dễ bảo, bọn họ còn chưa tin, lúc này đã tận mắt nhìn thấy rồi.

“Đồng chí Thẩm thật sự có chút lợi hại đấy, hai đứa con của đoàn trưởng Trình từ trước tới giờ làm gì mà ngoan được như vậy, không gây rắc rối đã là chuyện tốt rồi.”



“Đúng vậy thật, tôi nghe nói trường tiểu học ở quân khu chúng ta đang tuyển giáo viên, đồng chí Thẩm biết cách quản lý con nhỏ như vậy, nói không chừng có thể trở thành giáo viên thì sao!”

“Trở thành giáo viên cái gì, cô ta cũng chỉ là người tới từ nông thôn, nhiều nhất chỉ mới học xong tiểu học, làm sao có thể trở thành giáo viên tiểu học? Hơn nữa hai đứa con của đoàn trưởng Trình cũng không ngoan ngoãn được bao nhiêu, tôi thấy chỉ là đang làm bộ làm tịch ở bên ngoài mà thôi, bên trong nhất định vẫn rất nghịch ngợm.”



Những người này nói chuyện giọng không lớn, Thẩm Vi Vi không nghe thấy, lúc này cô đang xem trò đùa của Tiểu An.

Thằng nhóc con này đã tự tin với việc sẽ chào hỏi được với ba người, kết quả ngoại trừ mẹ của Hổ Đầu và Đỗ Tiểu Quyên, cậu vẫn không tìm thấy người thứ ba, ngay khi Thẩm Vi Vi cho rằng nhiệm vụ của cậu sẽ thất bại, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa, một vị nữ đồng chí đi tới.

“Tiểu An.”

“Dì Tào!” Tiểu An bây giờ vui mừng khôn xiết, lớn tiếng hét lên.

Hơn nữa không phải cái kiểu cho có lệ để hoàn thành nhiệm vụ, mà là thật sự vui vẻ.

Thẩm Vi Vi nghiêng đầu nhìn Đỗ Tiểu Quyên, người sau lắc lắc đầu, bày tỏ rằng bản thân không quen biết người này.

Vậy thì có hơi kỳ quái, Đỗ Tiểu Quyên cũng không biết người đó, làm sao Tiểu An lại quen biết, chẳng lẽ người này không phải vợ quân nhân?

“Cô chính là mẹ của Tiểu An phải không, tôi tên Tào Mộng Mẫn, lúc trước nghe nói cô đã tỉnh, tôi vốn định sẽ qua đó trò chuyện với cô, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở chỗ này.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện