Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tuy nhiên trước khi gieo trồng, rất nhiều hạt giống phải được ngâm nước trước, để tránh bị nhầm lẫn, Thẩm Vi Vi cố ý lấy chén không dùng nữa trong nhà ra, bắt đầu phân loại xử lý.
Chờ đến khi hạt giống được xử lý xong, thuốc trung y cũng đã sẵn sàng.
“Đại Phúc, mau tới đây.” Thẩm Vi Vi múc thuốc vào trong chén, thổi thổi vài cái, lúc này mới đưa cho Đại Phúc.
Đại Phúc: “Nó không uống sao ạ?”
Thẩm Vi Vi mới nhận ra rằng, nó ở đây là đang chỉ Tiểu An: “Cái này là dành cho con, uống vào tốt cho mắt, còn thuốc bổ thân thể phải được làm trong bữa ăn, không thể uống trực tiếp.”
Vốn dĩ cô định đến Hợp tác xã Cung Tiêu để mua một ít xương về nấu cùng với thuốc, nhưng trước nay chẳng có ai bán cả, cũng chỉ có thể nấu với trứng gà, chờ lát nữa đến giờ ăn cơm rồi dùng luôn.
Đại Phúc nhìn chén thuốc trung y đen như mực mà không động đậy.
Thẩm Vi Vi cho rằng cậu sợ đắng, vội vàng nói: “Cái này không đắng lắm đâu, hơn nữa mẹ đã chuẩn bị kẹo, lát nữa con uống xong ăn viên kẹo là được rồi.”
Thành thật mà nói, Đại Phúc không phải sợ đắng, cậu chỉ không ngờ được rằng mẹ sẽ hầm riêng cho mình một chén thuốc trung y.
Hôm nay ở bệnh viện, khi nghe thấy mẹ hỏi bác sĩ làm thế nào để trị bệnh mắt kém, Đại Phúc đã có chút khiếp sợ, bởi vì cậu chưa từng nói cho ai biết chuyện mắt của cậu không tốt, dù sao thì việc này cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là có đôi khi sẽ thấy đồ vật khá mơ hồ, ở trường cũng có bạn cùng lớp cười nhạo cậu vì việc này, nhưng mà trong nhà không ai biết.
Cho nên lúc ấy ở bệnh viện, cậu cho rằng mẹ đang hỏi giúp người khác, cho đến bây giờ khi nhìn chén thuốc được đặt trước mặt mình ngay, Đại Phúc mới chợt nhận ra, hóa ra mẹ vẫn luôn làm vì cậu…
“Làm sao vậy, không muốn uống sao?”
Đại Phúc lắc lắc đầu, cậu rất muốn hỏi vì sao mẹ phải đối xử với mình tốt như vậy, nhưng cái miệng nhỏ há ra rồi đóng lại mấy lần, cuối cùng vẫn nuốt xuống những lời muốn nói, cậu nâng chén lên uống từng ngụm từng ngụm thuốc trung y bên trong chén.
Thẩm Vi Vi biết rằng thuốc trung y khó uống, sợ cậu nhổ ra, vì vậy khi cậu nhóc nuốt ngụm thuốc cuối cùng trong miệng, cô ngay lập tức nhét cho cậu một viên kẹo sữa, sờ đầu nhỏ của cậu: “Có ngọt không nào?”
Rất ngọt.
Đại Phúc gật đầu, lần đầu tiên không giãy nãy dậm chân vì mình bị sờ đầu, mà ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, chờ sau khi Thẩm Vi Vi sờ xong, lúc này mới bước chân trở về phòng.
——
Thật ra ngay từ đầu Thẩm Vi Vi không phát hiện ra sự thay đổi của cậu nhóc, nhưng chờ đến hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, đi ra vườn trồng cây, cô mới chậm chạp phát giác có gì không đúng.
Hạt giống rau củ ngâm qua một đêm đã có thể gieo trồng, Thẩm Vi Vi vốn dĩ định tự mình dẫn theo hai đứa nhỏ bắt tay vào làm, nhưng mới sáng sớm, Đỗ Tiểu Quyên đã tới đây, còn cầm cái xẻng trong tay, nói rằng mình tới hỗ trợ.
“Chị dâu, thân thể của chị không tốt, chị cứ ở bên cạnh nghỉ ngơi đi, để em làm là được rồi.”
Thẩm Vi Vi mỉm cười nói: “Không sao, việc này cũng không quá cực nhọc, chúng ta cùng nhau làm sẽ nhanh hơn đấy.”
“Vậy được rồi, nhưng nếu có chỗ nào không thoải mái, chị phải lập tức nghỉ ngơi.” Đỗ Tiểu Quyên nói.
Tuy nhiên trước khi gieo trồng, rất nhiều hạt giống phải được ngâm nước trước, để tránh bị nhầm lẫn, Thẩm Vi Vi cố ý lấy chén không dùng nữa trong nhà ra, bắt đầu phân loại xử lý.
Chờ đến khi hạt giống được xử lý xong, thuốc trung y cũng đã sẵn sàng.
“Đại Phúc, mau tới đây.” Thẩm Vi Vi múc thuốc vào trong chén, thổi thổi vài cái, lúc này mới đưa cho Đại Phúc.
Đại Phúc: “Nó không uống sao ạ?”
Thẩm Vi Vi mới nhận ra rằng, nó ở đây là đang chỉ Tiểu An: “Cái này là dành cho con, uống vào tốt cho mắt, còn thuốc bổ thân thể phải được làm trong bữa ăn, không thể uống trực tiếp.”
Vốn dĩ cô định đến Hợp tác xã Cung Tiêu để mua một ít xương về nấu cùng với thuốc, nhưng trước nay chẳng có ai bán cả, cũng chỉ có thể nấu với trứng gà, chờ lát nữa đến giờ ăn cơm rồi dùng luôn.
Đại Phúc nhìn chén thuốc trung y đen như mực mà không động đậy.
Thẩm Vi Vi cho rằng cậu sợ đắng, vội vàng nói: “Cái này không đắng lắm đâu, hơn nữa mẹ đã chuẩn bị kẹo, lát nữa con uống xong ăn viên kẹo là được rồi.”
Thành thật mà nói, Đại Phúc không phải sợ đắng, cậu chỉ không ngờ được rằng mẹ sẽ hầm riêng cho mình một chén thuốc trung y.
Hôm nay ở bệnh viện, khi nghe thấy mẹ hỏi bác sĩ làm thế nào để trị bệnh mắt kém, Đại Phúc đã có chút khiếp sợ, bởi vì cậu chưa từng nói cho ai biết chuyện mắt của cậu không tốt, dù sao thì việc này cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là có đôi khi sẽ thấy đồ vật khá mơ hồ, ở trường cũng có bạn cùng lớp cười nhạo cậu vì việc này, nhưng mà trong nhà không ai biết.
Cho nên lúc ấy ở bệnh viện, cậu cho rằng mẹ đang hỏi giúp người khác, cho đến bây giờ khi nhìn chén thuốc được đặt trước mặt mình ngay, Đại Phúc mới chợt nhận ra, hóa ra mẹ vẫn luôn làm vì cậu…
“Làm sao vậy, không muốn uống sao?”
Đại Phúc lắc lắc đầu, cậu rất muốn hỏi vì sao mẹ phải đối xử với mình tốt như vậy, nhưng cái miệng nhỏ há ra rồi đóng lại mấy lần, cuối cùng vẫn nuốt xuống những lời muốn nói, cậu nâng chén lên uống từng ngụm từng ngụm thuốc trung y bên trong chén.
Thẩm Vi Vi biết rằng thuốc trung y khó uống, sợ cậu nhổ ra, vì vậy khi cậu nhóc nuốt ngụm thuốc cuối cùng trong miệng, cô ngay lập tức nhét cho cậu một viên kẹo sữa, sờ đầu nhỏ của cậu: “Có ngọt không nào?”
Rất ngọt.
Đại Phúc gật đầu, lần đầu tiên không giãy nãy dậm chân vì mình bị sờ đầu, mà ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, chờ sau khi Thẩm Vi Vi sờ xong, lúc này mới bước chân trở về phòng.
——
Thật ra ngay từ đầu Thẩm Vi Vi không phát hiện ra sự thay đổi của cậu nhóc, nhưng chờ đến hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, đi ra vườn trồng cây, cô mới chậm chạp phát giác có gì không đúng.
Hạt giống rau củ ngâm qua một đêm đã có thể gieo trồng, Thẩm Vi Vi vốn dĩ định tự mình dẫn theo hai đứa nhỏ bắt tay vào làm, nhưng mới sáng sớm, Đỗ Tiểu Quyên đã tới đây, còn cầm cái xẻng trong tay, nói rằng mình tới hỗ trợ.
“Chị dâu, thân thể của chị không tốt, chị cứ ở bên cạnh nghỉ ngơi đi, để em làm là được rồi.”
Thẩm Vi Vi mỉm cười nói: “Không sao, việc này cũng không quá cực nhọc, chúng ta cùng nhau làm sẽ nhanh hơn đấy.”
“Vậy được rồi, nhưng nếu có chỗ nào không thoải mái, chị phải lập tức nghỉ ngơi.” Đỗ Tiểu Quyên nói.
Danh sách chương