Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ai cũng không ngờ rằng, người mà phút trước mọi người sôi nổi bàn luận, phút sau thế mà thật sự tỉnh lại.

“Được lắm, nằm hơn bốn năm còn có thể tỉnh lại, đúng là mạng lớn.”

“Mạng lớn có tác dụng gì, vẫn là mệnh tốt mới được.”

“Sao chị biết người ta mệnh không tốt, Trình Diễm là đoàn trưởng, riêng tiền trợ cấp hàng tháng đã mấy chục tệ rồi đó!”

“Bởi vì Trình Diễm quá giỏi mới không tốt. Đây vừa tỉnh dậy, nói không chừng rất nhanh sẽ ly hôn.”

Câu cuối cùng đã nói lên tiếng lòng của đa số người.

Mọi người đều cảm thấy như vậy. Lúc trước Trình Diễm không ly hôn với Thẩm Vi Vi là bởi vì cô trở thành người thực vật, vẫn luôn hôn mê.

Nếu lúc đó đưa ra đề nghị ly hôn, đảm bảo sẽ bị mọi người góp ý. Bây giờ muốn thăng quan tiến chức trong quân đội, công việc quân đội quan trọng, nhân phẩm cũng quan trọng không kém. Nếu Trình Diễm ly hôn, bỏ mặc vợ đang bệnh nặng không đoái hoài gì, đó chính là vô tình vô nghĩa, tiền đồ cũng như vậy mà kết thúc.

Nhưng bây giờ thì khác, Thẩm Vi Vi tỉnh rồi, với lại nhiều năm như thế, Trình Diễm đều không vứt bỏ cô, còn đưa cô đến khắp các nơi khám bệnh, vừa bỏ tiền vừa bỏ sức, đây đã coi như làm rất tốt. Lúc này mà đề nghị ly hôn, cho dù là ai cũng không dám lên tiếng chê trách.

Huống hồ hiện tại Trình Diễm trẻ như vậy đã là đoàn trưởng, tương lai khẳng định còn tiến xa hơn nữa. Thẩm Vi Vi chỉ là một cô gái nông thôn, thật ra cũng không có vấn đề gì, dù sao bây giờ cũng không ít vợ của quân nhân xuất thân từ nông thôn.



Chủ yếu là Thẩm Vi Vi hôn mê lâu như vậy, phải biết rằng, một trận cảm lạnh cũng có thể dày vò người ta đến ốm yếu xanh xao. Đổi thành người thực vật nằm trên giường bốn năm... vậy chắc chắn cô đã biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ rồi.

Sự khác biệt giữa hai người quá lớn! Khẳng định chỉ có thể ly hôn.

Mọi người đều chắc chắn như vậy, Lý Trường Vĩ nghe xong, tuy rằng cảm thấy đoàn trưởng không phải người vô tình vô nghĩa, nhưng cũng không thể không tán thành quan điểm của mọi người.

Với suy nghĩ này, khi Lý Trường Vĩ bị lữ đoàn Trương phái tới bệnh viện, trong lòng cậu ta có chút đồng cảm với Thẩm Vi Vi – người mà trước đây cậu ta chưa từng gặp qua. Kết quả vừa mở cửa, cả người cậu ta đã sững lại.

Được lắm, nữ đồng chí đứng bên cạnh đoàn trưởng của bọn họ không phải là chị dâu chứ? Dáng vẻ này với dáng vẻ “người không ra người, quỷ không ra quỷ” trong miệng mọi người không có nửa điểm nào liên quan.

Hôm nay nhiệt độ thấp nhưng thời tiết khá đẹp, ánh nắng xuyên qua cửa kính rơi trên người Thẩm Vi Vi, càng khiến làn da của cô trắng hơn. Xung quang cô giống như được phủ một tầng ánh sáng đẹp đẽ chói mắt.

Mặc dù hệ thống đã giúp cô khôi phục lại sức khỏe, nhưng vì tính chân thực, trên mặt Thẩm Vi Vi lúc này vẫn có một chút ốm yếu. Tuy vậy, điều này không che giấu được vẻ đẹp của cô mà ngược lại càng tăng thêm vài phần khí chất tiên nữ, giống như tiên nữ không ăn thức ăn của người phàm vậy.

Nói thật lòng, nếu đây không phải là phòng bệnh, trên người Thẩm Vi Vi vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân, Lý Trường Vĩ chắc chắn cho rằng đây không phải chị dâu mà là cô gái thành thị mà Trình Diễm tìm được ở đâu đó.

Dù sao thì người trước mặt cậu ta khác biệt quá lớn so với mấy lời đồn đại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện